Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 689: Cuối cùng cô cũng thuộc về anh rồi



Thời khắc này, Trần Mộng Dao không dám hít thở mạnh, bởi vì cô sợ rằng nước mắt sẽ rơi xuống làm hỏng lớp trang điểm trêи mặt.

Mục sư nhìn sang phía cô, hỏi: “Trần Mộng Dao tiểu thư, cô có nguyện ý làm vợ của Kính Thiếu Khanh tiên sinh không? Cô sẽ làm theo lời dặn trong Kinh Thánh, sống chung một mái nhà với anh ấy, ở trước mặt thần cùng anh ấy hợp thành một thể, yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ anh ấy như đối với chính cô.

Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, phú quý hay bần cùng, cô cũng sẽ trung thành với anh ấy cho đến cuối đời?”

Trần Mộng Dao nghẹn ngào nhưng đồng thời cũng kiên định trả lời: “Tôi nguyện ý!”

Mục sư mỉm cười: “Mời cặp đôi trao nhau nhẫn cưới.”

Phù dâu và phù rễ cầm theo hộp nhẫn cưới tiến lên phía trước, hai người lấy nhẫn ra rồi đeo vào tay nhau. Mục sư còn chưa kịp nói câu chú rễ hôn cô dâu thì Kính Thiếu Khanh đã nhịn không được hôn lên cánh môi hồng hào của Trần Mộng Dao.

Ngoại trừ mùi thơm của son môi thì còn có hương thơm độc nhất của cô. Cuối cùng cô cũng thuộc về rồi anh.

Ở dưới khán đài, âm thanh ở phía Hạ Lam là lớn nhất, bà đã không còn để ý đến sự đoan trang của một phu nhân mà kϊƈɦ động vỗ tay, nước mắt lưng tròng nhìn Kính Thành Húc nói: “Bà đây nuôi heo ba mươi năm, cuối cùng cũng thu được cải trắng rồi, thật không dễ dàng mà.”

Vài ba người quen ở xung quanh nghe thấy liền bật cười, Kính Thành Húc cảm thấy khó xử liền nhỏ tiếng ai oán: “Em đừng kϊƈɦ động như vậy chứ, bình tĩnh chút nào.”

Hạ Lam bình tĩnh không được nữa rồi, đợi nghi thức vừa kết thúc bà đã đưa cho Trần Mộng Dao thay đôi giày đế bằng mà bà chuẩn bị từ trước: “Dao Dao, con đang mang thai, mẹ sợ con mệt nên con không cần đi tiếp đãi khách khứa nữa. Con về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ mang đồ ăn ngon qua cho con. Con vất vả cả buỗi sáng rồi, chắc chắn con rất mệt rồi.”

Trần Mộng Dao nhìn Hạ Lam cong lưng giúp cô mang giày, trong lòng là một dòng ấm áp. Cô dịu dàng nói: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”

Hạ Lam ngước mắt lên cười: “Không có gì, đều là người một nhà còn cảm ơn gì cơ chứ? Cuối cùng mẹ cũng chờ được cái ngày mà chúng ta trở thành người một nhà rồi. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy con thì mẹ đã cảm thấy con không tệ. Giờ con đã là người của Kính gia, cuộc đời của Thiếu Khanh thì chỉ thiếu đúng thời khắc này thôi.”

Trần Mộng Dao cười hỏi: “Lần đầu tiên mẹ gặp con là khi nào nhỉ? Con cũng không nhớ nữa rồi.”

Hạ Lam suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra mẹ cũng không nhớ rõ, hình như hôm ấy mẹ gặp con ở trước cửa bệnh viện thì phải. Mẹ ngồi ở trong xe, Thiếu Khanh ở dưới mái hiên. Mẹ thấy nó cầm dù che mưa cho con nên đã nhìn con từ phía xa.”

Nếu như là ở bệnh viện… có khi nào là quãng thời gian mà bố cô bị bệnh phải nằm viện không? Lúc đó cô như rơi vào vực thẳm và chưa bắt đầu yêu đương với Kính Thiếu Khanh, kể từ lần Kính Thiếu Khanh quyên góp phí phẫu thuật cho bồ cô thì hai người mới giữ liên lạc. Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, giống như nó đã báo đáp lại thiện ý của Kính Thiếu Khanh vậy.

Quả nhiên ở hiền thì gặp lành đi? Nhưng mà cô lại cảm thấy rằng người thật sự may mắn là cô mới đúng.

Đang nói chuyện thì Ôn Ngôn bưng chút thức ăn tiến vào phòng nghỉ ngơi: “Dao Dao, mình làm chút đồ cho cậu ăn đây.

Sáng nay cậu còn chưa kịp ăn gì, chỉ uống có một ly sữa chắc đói rồi đúng không?”

Trần Mộng Dao vui mừng nhận lấy thức ăn rồi nhai ngấu nghiền, hôn lễ đã xong nên cô không cần lo lắng làm hỏng lớp trang điểm nữa rồi: “Bây giờ mình rất vui.”

Ôn Ngôn mỉm cười: “Có thể nhìn ra được.”(đọc tại khích lệ team nhé!

Hạ Lam nói: “Vậy mẹ ra ngoài trước đi, hai con nói chuyện tiếp đi.”

Đợi Hạ Lam rời đi, hai người mới thoải mái trao đổi. Trần Mộng Dao cũng không cần để ý đến hình tượng, lúc nãy ở trước mặt Hạ Lam cô đã kiềm chế lại một chút rồi: “Tiểu Ngôn, tại sao cậu không đề Mục Đình Sâm tiến hành bù một hôn lễ cho cậu? Lúc nãy mình vừa bước vào đã rất kinh ngạc, đúng là tốn không ít tâm huyết mà. Trang trí rất đẹp và huyền ảo. Nhưng mà nghĩ đến lúc kết thúc hôn lễ thì phải gỡ xuống lại thấy đáng tiếc.

Chắc chắn hôn lễ này đã ngốn không ít tiền, mình cũng không cần ra sức chút nào. Người của Kính gia rất xem trọng mình khiến mình cảm thấy bản thân là người rất quan trọng. Họ cứ cưng chiều mình trong tay làm mình hạnh phúc quá đi.”

Ôn Ngôn nhún nhún vai: “Mình và Mục Đình Sâm cũng có thể xem là một cặp vợ chồng già rồi, còn tỗổ chức hôn lễ làm gì?

Mọi chuyện đã qua đi rồi, tuy rằng lâu lâu nghĩ đến lại có chút tiếc nuối nhưng mà không cần thiết phải làm vậy. Con người vẫn phải trưởng thành hơn, đến tiệc đầy tháng của con trai cũng làm rồi, néu tiền hành hôn lễ lần nữa thì người khác cười vào mặt mắt.”

Trần Mộng Dao vừa ngậm đùi gà trong miệng vừa nói: “Mình không có suy nghĩ như cậu, nếu đổi lại là mình thì mình sẽ tiếc nuối đến mức mắt ngủ cho xem. Chắc chắn phải bù lại một buổi lễ kết hôn cho mình mới được. Vừa rồi mình trông thấy Mục Đình Sâm đứng ngoài đó ôm Tiểu Đoàn Tử, cậu không tìm anh ấy sao?”

Ôn Ngôn lắc lắc đầu: “Không có, mình muốn yên tĩnh một chút.

Một lớn một nhỏ thật dày vò người khác mà. Tiểu Đoàn Tử mà nhìn thấy mình thì chắc chắn sẽ đòi mình bế, cả ngày hôm nay mình ôm theo thằng bé chạy tới chạy lui muốn còng lưng rồi đây.”

Trần Mộng Dao cười đến suýt chút mắc nghẹn: “Một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà có thể làm cậu còng lưng được sao? Khoa trương, quá khoa trương.”

Ôn Ngôn cũng không giải thích nữa: “Dù gì không bấy lâu nữa thì cậu cũng hiểu được cảm giác của mình thôi. Cứ thử đi rồi biết. Bụng của cậu có chút lớn rồi đấy, lúc mặc váy cưới chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn ra được.”

Nghe vậy, Trần Mộng Dao chợt nhớ ra điều gì mà vươn tay về phía sau lưng, nới lỏng dây thắt của váy cưới: “Quá chật rồi, mình ăn xong sẽ thay quần áo. Váy cưới đẹp thật nhưng khá bắt tiện.”

Tiệc cưới diễn ra đến hai giờ chiều thì kết thúc, Trần Mộng Dao quay trở lại biệt thự Bạch Thủy Loan. Cảm giác của cô khác hẳn trước đây, ngày xưa cô chỉ là “bạn gái sống chung” với Kính Thiếu Khanh nhưng hiện tại cô là nữ chủ nhân của nơi này, chớp mắt cô đã trở nên chững chạc hơn rồi.

Kính Thiếu Khanh thầy cô cứ chạm chạm chỗ này, ngó ngó chỗ nọ liền bật cười: “Em làm gì vậy? Em cũng sống ở đây khá lâu rồi, còn chưa dòm đủ sao?”

Cô bĩu môi: “Không giống mà, trước đây em chỉ là khách còn giờ em là chủ nhà rồi, sao mà giống nhau được? Trước ngày hôm nay thì chưa chắc chúng ta đã đến với nhau, thậm chí có khả năng phải dọn đi bắt cứ lúc nào. Sau này đây chính là nhà của hai chúng ta rồi, em sợ tối nay em sẽ phấn khích đến mắt ngủ đây. Đúng rồi, đêm tân hôn… có phải chúng ta… nên…

làm chút chuyện không cho người khác xem đúng không?”

Kính Thiếu Khanh tự rót cho mình một ly nước, anh còn không quên vắt cho cô một ly nước cam: “Còn có thể làm chuyện không cho người khác xem gì chứ? Em cứ nhẹ nhõm rời khỏi tiệc cưới rồi thôi, từ lúc chuẩn bị hôn lễ là anh đã không hề nghỉ ngơi rồi. Anh còn phải trở về công ty vận hành nữa. Giờ đây, cuối cùng cũng hoàn tất, tối nay anh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Mệt chết đi được.”

Trần Mộng Dao bắt mãn nói: “Đêm tân hôn của người ta đều là tình nồng ý mật còn anh lại đi ngủ sao? Trước đây anh chơi đùa mấy em gái thì có tinh thần lắm cơ mà? Anh thấy thân hình em không giống như trước, bụng lớn nên không có hứng chứ gì?”

Kính Thiếu Khanh bị lời nói của cô làm cho phun hết một ngụm nước ra ngoài: “Em nói cái gì vậy? Anh có bao giờ ghét bỏ em sao? Em đừng gây sự nữa. Được rồi, được rồi, bây giờ anh đi ngủ một giấc, dưỡng sức đề tối nay nấu cơm cho em ăn. Đến lúc đó… em muốn “chơi” như thế nào thì anh đều tiếp.”

Trần Mộng Dao bị lời nói của anh làm cho kϊƈɦ động. Tuy rằng cô có thể to gan nói ra khỏi miệng nhưng không thể muốn chơi thế nào thì chơi được: “Vậy em sẽ ngủ cùng anh, sáng nay em phải dậy từ sớm nên cần phải ngủ bù một giấc. Trêи mạng bảo thai phụ ngủ nhiều thì thai nhi mới mau lớn.”