Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 704: Sự Có Định Đầy Bi Thảm



Sau khi lấy giấy chứng nhận rồi đi ra khỏi cục dân chính, Trần Mộng Dao sung sướng cần thận bỏ cuốn sổ hồng vào túi xách tay: “Hôm nay là ngày tốt, trưa nay chúng ta đi ăn tiệc đi?”

Kính Thiếu Khanh vô thức sờ lỗ tai còn đau: “Được, chỉ cần em vui là thế nào cũng được…”

Cô trợn mắt trừng anh: “Cái gì gọi là chỉ cần em vui? Ý anh là ăn cơm với em thì anh không vui? Em nói cho em biết, Kính Thiếu Khanh, anh đừng có giỏ cái mặt ông chủ với em, không vui thì anh cứ nói ra đi, đừng có làm như em ép anh vậy! Coi chừng em nhìn cái mặt khổ qua của anh nhiều, sinh ra con gái mặt không đẹp, đến lúc đó là do anh cả đấy!”

Kính Thiếu Khanh không dám lề mè, vội vàng ôm cô lên xe: “Được rồi được rồi, anh cười là được chứ gì? Trưa nay em muốn ăn gì thì anh ăn cái đó với em, lúc ở cạnh em là lúc anh vui nhất, anh không có buồn! Lát nữa về công ty anh còn phải mở họp, họp xong sớm chút thì anh đưa em đi ăn cơm được không?”

Cuối cùng Trần Mộng Dao mới mỉm cười: “Thật ra không phải em cố tình gây sự như vậy đâu, do gần đây cảm xúc của anh trở nên hơi lạ, luôn ngồi ngắn người một mình, ở công ty cũng vậy, em đã thấy máy lần rồi, chắc không phải anh có tâm sự gì chứ? Anh có thể nói cho em biết mà, mặc dù em không đủ thông minh, nhưng em có thể chọc anh vui lên đó!”

Trong lòng Kính Thiếu Khanh hơi chua xót: “Không… không có tâm sự gì đâu, chỉ là chuyện công việc thôi, không sao cả, em đừng nghĩ nhiều.”

: Quay lại công ty, Trần Mộng Dao vẫn lén lút nói chuyện về tờ giấy giám định huyết thống cho Ôn Ngôn, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm sẽ không đến mức xé rách mặt với nhau vì chuyện này, cô cũng không muốn giấu Ôn Ngôn điều gì, còn tiện thể mỉa mai Mục Đình Sâm mấy câu.

Nhận được tin tức, Ôn Ngôn đang uống nước bỗng nhiên phun ra, văng ra nửa bàn làm việc, cô mỉm cười ngại ngùng với những ánh mắt khác thường của đồng nghiệp xung quanh, vội vàng bỏ ly xuống, rút khăn ra lau. Nói đến đây, cô không tin Mục Đình Sâm sẽ lén lút làm giám định với Tiểu Đoàn Tử, chắc chắn báo cáo mà Trần Mộng Dao trông thấy quá nửa là báo cáo của Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước.

Cô tỏ vẻ bát đắc dĩ với cái nồi mà Kính Thiếu Khanh ném đến, đồng thời cũng hơi áy náy, Trần Mộng Dao không dối gạt cô điều gì, cô thì không làm được.

Cô bèn trả lời tùy ý: “Không sao cả, thật ra mình biết.”

Trần Mộng Dao rất là kinh ngạc, nhưng cũng bình thường trở lại rất nhanh, Ôn Ngôn không phải kẻ ngốc, Mục Đình Sâm làm sao giấu được Ôn Ngôn? Thế cũng tốt, ít nhất là không có mâu thuẫn gì.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Diệp lão gia đuổi hết người ra ngoài: “Tối qua Mục Đình Sâm gặp tôi.”

Thân thể Diệp Quân Tước nằm trên giường bệnh hơi cứng lại: “Rồi?”

Diệp lão gia nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Tước: “Cậu là người Mục gia phải không? Nhưng vì Mục Đình Sâm không chấp nhận cậu, nếu không thì cậu cũng không gặp Diệp Quân Tước thật ở Nam Phi, sau đó trở thành nó.”

Diệp Quân Tước từ chối cho ý kiến: “Ông đang muốn biểu đạt ý gì? Tôi chưa từng giấu diễm quá khứ, nhưng không cần thiết nhắc đến. Bây giờ tôi không có quan hệ gì với Mục gia.”

Ông cụ tắm tắc: “Cậu không có dã tâm thế à? Mục Đình Sâm đối xử với cậu như vậy, thế mà cậu không muốn cướp hết tất cả những gì thuộc về nó? Đến lúc đó, Mục gia và Diệp gia đều là của cậu, cậu không có chút dã tâm đó ư?”

Bỗng nhiên Diệp Quân Tước mỉm cười: “Tôi biết, trước đây Diệp gia và Mục gia có qua lại với nhau, nhưng mỗi người đi một ngả lâu rồi, nước sông không phạm nước giếng. Ông muốn mượn tay tôi ra tay với Mục gia, lấy thân phận của người Diệp gia, thống nhất hai nhà với nhau chứ gì? Có ý trả thù rõ mà. Nhưng ông đánh giá tôi cao quá, tôi cũng khinh thường Mục Đình Sâm, lúc trước Mục gia gặp tai nạn trên không, anh ta mới mười tám tuổi, nhiều người nhìn chằm chằm Mục gia như vậy, chưa đắc thủ được. Cuối cùng một người vừa mười tám tuổi non xanh như anh ta lại tiếp quản công ty, ông nói xem anh ta thật sự non xanh à? Nếu tôi nói tai nạn trên không là do anh ta tự tạo ra thì sao?”

Diệp lão gia giật mình: “Coi bộ Mục gia không sạch sẽ bao nhiêu so với Diệp gia. Mục Đình Sâm này cũng là một người lòng dạ độc ác, gặp có một lần mà tôi nhận ra ngay. Thế cậu sợ nó sao? Sợ chết? Định co đầu rút cổ trong thân phận Diệp Quân Tước sông yên qua ngày? Hay sợ Mục Đình Sâm không bỏ qua cho cậu? Nó nói rồi, nó sẽ dùng cách để biết rõ rốt cuộc cậu có phải Triển Trì hay không, nều nó biết cậu là Triển Trì thì sao? Nó há miệng là gọi thằng con hoang, không định chừa đường sống cho cậu.”

Diệp Quân Tước hít sâu một hơi, khẳng định: “Anh ta sẽ không làm thế, Ôn Ngôn không cho anh ta ra tay với tôi nữa đâu. Chỉ cần tôi không chọc vào anh ta, anh ta sẽ không nhắm vào tôi.

Anh ta không cần biết tôi còn sống hay không, chỉ đang giúp Kính Thiếu Khanh, tôi về là vì Trần Mộng Dao. Néu ông cần, tôi có thể làm Diệp Quân Tước thật tốt, sau này tôi chính là Diệp Quân Tước, nếu muốn tôi đối phó với Mục Đình Sâm thì thôi đi, tôi không muốn lãng phí nửa đời còn lại trong việc này, đời người ngắn ngủi, có thể yêu được những gì mình yêu là đủ rồi.”

Diệp lão gia tính hụt, lòng rất khó chịu: “Mục Đình Sâm muốn giết cậu không chỉ một lần đúng không? Thế mà cậu có thể chịu được? Hay là cậu còn hy vọng nó thừa nhận đứa con hoang như cậu? Đến lúc đó cậu lại vẫy đuôi dâng Diệp gia lên cho nó bằng hai tay?”

Diệp Quân Tước lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Ông không hề biết những gì tôi làm với anh ta, so với những gì anh ta làm với tôi ác liệt đến mức nào! Cho nên tôi đi lên một con đường không lối về, tổn thương người mà tôi không muốn tổn thương nhất, đã đủ lắm rồi! Từ nhỏ tôi không có họ Mục, nhưng mẹ tôi gửi gắm tình cảm sai người nên mới biến cuộc đời tôi bắt đầu bằng điểm cố định bi thảm như thế, Triển Trì cũng được, Diệp Quân Tước cũng được, tôi không muốn dính dáng gì đến Mục Đình Sâm và Mục gia nữa! Nếu ông muốn ép tôi thì vô dụng thôi, cho đến giờ tôi chưa từng là người nghe lời, nếu ông còn muốn lấy Trần Mộng Dao ra uy hiếp, tôi sẽ cho ông xuống địa ngục trước!”

Thấy vẻ ác độc trong mắt Diệp Quân Tước, Diệp lão gia hơi kiêng kị. Ông ta không sống tốt được máy năm, cháu trai duy nhất còn bị thế thân, bây giờ ông ta chỉ có thể trông cây vào tên hàng giả này, nên mới không muốn cuối cùng Diệp gia lại rơi vào tay người ngoài. Ít nhất tên hàng giả này có mặt của Diệp Quân Tước và thân phận người Diệp gia đàng hoàng, ông ta không còn lựa chọn nào khác…

Sau khi giằng co một lúc lâu, Diệp lão gia thỏa hiệp: “Được rồi, cậu không đối phó với Mục Đình Sâm cũng được, nhưng cậu không được để nó biết cậu là Triển Trì, cậu chỉ có thể là Diệp Quân Tước. Trần Mộng Dao đã kết hôn rồi, cậu cũng kết hôn rồi, cậu định làm như thế nào? Làm như thế nào mới có thể vừa không để lộ thân phận Triển Trì, vừa không ảnh hưởng đến hôn nhân giữa Diệp gia và Khúc gia? Nhân lúc còn nằm trên giường bệnh, cậu ngẫm lại cho kỹ, rốt cuộc yêu một người là có được người đó hay là nhìn thấy đối phương hạnh phúc.

Cậu muốn có cô ta thì phải làm cho cô ta đau khổ, sớm muộn gì thì cũng sẽ bại lọ. Cô ta không hề yêu cậu, còn không bằng buông tha cho nhau, cậu cũng sống vui với Khúc Thanh Ca, củng cố quan hệ giữa hai nhà Diệp, Khúc.”