Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 782: Tôi không cần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy là miệng cô nói như vậy, nhưng mà ánh mắt thì vẫn không ngừng liếc về phía Đường Xán.

Trần Mộng Dao là loại không sợ lớn chuyện, tự tung tự tác qua bên đó đi một vòng, sau đó quay lại báo cáo: “Mình nghe thấy cô gái ấy nói cái gì mà cô ta sẽ đối xử với anh ta tốt hơn desscia, vẻ mặt của anh chàng đẹp trai đó hình như cũng có chút không ổn lắm.”

Sắc mặt của Từ Dương Dương có chút nhọt đi, đột nhiên, Đường Xán đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, vẻ mặt cô gái ngồi cùng bàn với anh ta tỏ ra khinh rẻ và coi thường, lắc cái eo không thể nào thon hơn được nữa rời khỏi quán cà phê.

Ôn Ngôn nhắc nhở nói: “Dương Dương, em đi xem xem, hỏi anh ta xem đây là chuyện gì.”

Từ Dương Dương có chút do dự: “Em đi hỏi? Thế chắc không hay cho lắm?”

Ôn Ngôn nhìn cô cười: “Bọn em chẳng phải là bạn bè là gì?

Bạn bè với nhau quan tâm một tí thì kỳ lạ lắm sao? Cứ làm như là vô tình gặp mặt trong quán cà phê, chào hỏi một tiếng, thế cũng có phạm pháp đâu, lại còn cần phải có lý do đặc biệt nào nữa à?”

Từ Dương Dương nhận được sự cổ vũ, hít sâu một hơi, đứng dậy, cũng đi theo về phía nhà vệ sinh.

Cô ở bên ngoài đợi một lúc, Đường Xán mới đi ra, trêи mặt vẫn còn vệt nước chưa khô, ban nãy anh nhất định là rất tức giận nên mới dùng nước lạnh rửa mặt để có thể bình tĩnh lại.

Nhìn thấy cô, đáy mắt của Đường Xán lộ ra vẻ thất bại và lúng túng: “Sao cô lại ở đây?”

Từ Dương Dương lấy hết can đảm nói: “Tôi và chị Ôn Ngôn cùng đến đây, vừa hay nhìn thấy anh cùng… cô gái cũng ở đây, tôi biết là cô gái đó nhắc đến Jesscia, hai người hình như…không được vui vẻ mà bỏ về, xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy có phải là đã đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng không?”Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 782: Tôi không cầnNhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 782: Tôi không cầnNhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 782: Tôi không cần

Từ Dương Dương chùn chân: “Em không dám, trước đây em chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận như thế, em sợ em lại làm hỏng việc mất. Em người đã vụng, mồm còn vụng hơn, em cũng không biết nói những lời lẽ tốt đẹp, sẽ chỉ khiến anh ấy tức giận hơn mà thôi, thôi cứ để cho anh ấy tự mình bình tĩnh a”

Trần Mộng Dao chỉ như một vị khán giả xem mọi chuyện diễn ra, ɭϊếʍ kem trêи môi, sum vào góp náo nhiệt: “Có những mối quan hệ bình tĩnh lại có thể sẽ được xoa dịu, bởi vì quan hệ đấy vốn là rất thân mật. có những mối quan hệ, chỉ cần bình tĩnh lại thì hoàn toàn xong rồi. làm người da mặt phải dày, con trai theo đuổi con gái như trèo đèo lội suối, gian nan vô cùng, } con gái mà theo đuổi con trai thì dễ như kim đâm tờ giấy, mồm vụng thì dùng hành động thể hiện, không chịu vài lần thất bại thì làm sao mà trưởng thành được? Chị nhìn ánh mắt em là biết em thích anh ta, chị không tin là anh ta tức giận bỏ đi như thế mà em vẫn thấy thoải mái được.”

Lần này Từ Dương Dương không còn phản bác nữa, cô vẫn còn thích Đường Xán, bây giờ trong lòng cũng đang rất khó chịu. Đắn đo một lúc, cô quyết định nghe theo lời của Trần Mộng Dao, dũng cảm đối diện với sai lầm ban nãy, có lúc lời xin lỗi nín nhịn mãi thì cả đời cũng sẽ không có cơ hội nói ra.

Cô đi ra khỏi quán cà phê, gọi điện thoại cho Đường Xán, điện thoại đổ chuông hai tiếng thì bị cúp máy, cô lại gọi thì đã tắt máy. Cô lại theo thói quen, lại có ý định muốn chùn bước, nhưng mà rất nhanh lại hạ quyết tâm, cô chán ghét việc gì cũng làm không tốt, đến quan hệ giữa người với người cũng xử lý không tốt, cô quyết định đến trước cửa nhà Đường Xán đứng đợi, anh thế nào cũng phải về nhà, cô chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi.

Đợi đến 1 giờ sáng thì xe của Đường Xán mới lái về, từ sau tay lái xe đi xuống là một người đàn ông mặc đồ của tài xế đi lái thuê, nhìn thấy cô người đàn ông đó liền hỏi: “Cô có quen với chủ nhân chiếc xe này không? Uống nhiều quá, bất tỉnh nhân sự rồi, phiền cô giúp anh ta trả tiền nhé, giao người lại cho cô tôi cũng yên tâm đi được rồi.”

Từ Dương Dương vốn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cố gắng tỉnh táo lại đi đến nhìn vào trong xe, ở ghế sau quả thật là Đường Xán, đã lăn ra ngủ mắt rồi. Cô giúp anh trả tiền, tìm chìa khóa nhà trêи người anh, mở của, lôi anh vào nhà.

N Cô giúp anh lau mặt, cố hết sức để anh ngủ dễ chịu một chút, có thể để mình uống say đến mức này thì tâm trạng của anh tệ đến mức nào? Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn phiền hối hận về sự ngu ngốc của mình, cô không trách Ôn Ngôn không dặn dò cô, chỉ trách bản thân đã lớn đến như thế này rồi mà vẫn không giỏi giao tiếp, đến nói năng cũng không biết đường nói.

Thu dọn xong, cô tìm giấy bút định trước khi đi viết lại lời nhắn cho Đường Xán, lời xin lỗi cũng đã viết xong rồi, bộ dạng hiện nay của anh muốn giao lưu chắc chắn là không thể nào. Muộn như thế này mà cô vẫn chưa về nhà, bị mẹ phát hiện thể nào lại bị nghe mắng.

Chính trong lúc cô đang một lòng một dạ ngồi ở trước bàn uống nước viết lời nhắn thì Đường Xán nằm ở trêи ghế sofa phía sau lưng đột nhiên mở mắt ra, trước đó anh say quá nên ngủ thϊế͙p͙ đi, sau khi ngủ được một lúc thì bây giờ đã tỉnh táo ra một chút rồi.

Nhìn thấy Từ Dương Dương, anh mở miệng hỏi: “Tại sao cô lại ở nhà tôi?”

Từ Dương Dương giật bắn mình, đến bút trêи tay cũng không cầm chắc, rơi xuống lăn vào gầm bàn uống nước, cô hoảng hốt bò xuống đi nhặt, lúc nhỏm dậy, đầu bị đập vào cái gì đó, vốn sẽ là cạnh bàn, nhưng không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, cảm giác cũng không cứng như thế. Cô nghi hoặc ngắng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Đường Xán gần ngày trong gang tắc, tay của anh lúc này đang chặn ở mép bàn, vừa nãy đập vào cũng là lòng bàn tay anh.

Tim cô bị đập lỡ mát nửa nhịp, không dám nhìn anh: “Xin… xin ỏ lỗi anh… buổi chiều nay không phải là tôi cố ý đâu, tôi là người có cái miệng vụng về, không biết nói năng, tôi chỉ là lo cho anh chứ không có ý gì khác, nếu như làm anh không vui thì tôi xin lỗi. Tôi ở bên ngoài đợi anh, anh được tài xế lái xe thuê đưa về, là tôi đỡ anh đi vào nhà, tôi đang chuẩn bị đi về, anh tỉnh dậy là được rồi… Tôi đi trước đây!”

Khi cô đứng dậy định đi về thì Đường Xán nắm lấy cổ tay cô kéo lại: “Buổi chiều nay là do tâm trạng của tôi không tốt, tôi biết là cô không có ác ý, người phải xin lỗi là tôi mới đúng.”