Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 866: Cảm Thấy Xấu Hỗ





Bỗng nhiên, trời nổi cơn giông tố, Ôn Nhan che tai đau đớn, cô rất ghét mưa, sắm sét sẽ khiến cô vô cùng sợ hãi…
Má Lưu vội vàng đi đóng hết cửa số của Mục gia, có thể bớt đi phần nào những âm thanh sắm sét: “Ngôn Ngôn, ở đây không còn nghe được động tĩnh gì ở bên ngoài, con đi nghỉ ngowid đi, đừng đi qua đi lại nữa, Mục gia vẫn phải dựa vào con chống HƠ Ôn Ngôn bát đắc dĩ bỏ xuống quần áo của Mục Đình Sâm xuống: “Má Lưu, mẹ hãy cố gắng thu dọn những đồ đạc ở bên trong, thực ra giặt không sạch cũng không sao, đều phải giữ lại cho con, tuyệt đối không được vứt chúng đi.” Cô luôn cảm tháy, Mục Đình Sâm sẽ trở lại, nhưng tất cả đã trôi qua vài tháng rồi, mọi người khuyên cô nên đối mặt với sự thật.

Cô tuyệt vọng lên lầu và đi đến phòng của trẻ để xem tình hình Tiểu Đoàn Tử, Trần Mộng Dao đã ngủ với hai đứa trẻ trong phòng ngủ, bên trái một đứa bên phải một đứa ôm vào lòng, Tiểu Đoàn Tử ngủ rất ngoan ngoãn, cô không nỡ làm phiền giấc ngủ của đứa nhỏ, lặng lẽ đi ra ngoài.

Bao lâu nay, Trần Mộng Dao vẫn luôn ở trong Mục gia giúp cô chăm sóc đứa nhỏ, bởi vì Kính Thiếu Khanh rất bận rộn, cũng không có đến đây mỗi ngày mà ở qua đêm, khiến cho vợ chồng bọn họ cứ vậy mà rời xa nhau, trong lòng Ôn Ngôn cũng có chút áy náy, nhưng là bản thân cô đã nợ Tiểu Đoàn Tử rồi, nếu từ chối Trần Mộng Dao cũng sẽ giúp cô chăm sóc đứa nhỏ, như vậy quá là tuyệt tình rồi.

Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng, cô ấy đề nghị: “Dao Dao, cậu để Thiếu Khanh chuyển qua đây ở đi, hai người xa nhau như thế này cũng không tốt cho cả hai bên.” Trần Mộng Dao lắc đầu: “Không sao, cậu khó khăn như vậy cũng đâu có sợ hãi, sự chia cách tạm thời của bọn mình có là gì? Anh ấy tan làm chẳng phải là cũng cần qua đây ăn cơm sao? Cũng không phải là không gặp nhau được, không sao đâu.

Cậu không phải là đang cảm thấy lúc này mình và anh ấy vẫn toàn tâm trí mà nghĩ yêu đương như thế nào đấy chứ? Chúng mình mới không phải là những con người như vậy.


Đợi tình hình ở chỗ cậu tốt lên, mọi người cũng sẽ ổn.”
Ôn Ngôn cười: “Tớ không có ý đó, ngày nào Kính Thiếu Khanh cũng qua đây ăn tối rồi về.

Chuyện gì vậy? Dù sao thì cậu vẫn sống ở đây, vậy thì hãy tạm thời để anh ấy chuyển đến ở với cậu, mình không muốn công việc kinh doanh của mình ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hai người, cũng phần nào giúp anh ấy không cần chạy tới chạy lui suốt ngày.”
Trần Mộng Dao dao động: “Thật ra thì…Anh ấy sợ là cậu nhìn thấy chúng mình ân ái trong lòng của mình cũng cảm thấy ngại, lúc này sao chúng mình có thể dám rắc cẫu lương trước mặt cậu chứ? Vậy không phải là đang sát muối vào vết thương của cậu hay sao? Cậu nhìn thấy mình và Kính Thiếu Khanh ở cùng nhau, cậu chắc chắn sẽ nhớ tới Mục Đình Sâm.”
https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210528/nha-co-manh-the-cung-chieu-865-0.jpg
ta mới là người chết, đáng ra anh ta phải ra tay cứu giúp! Nhìn Mục thị gục ngã, lương tâm của anh ta không khỏi đau lòng sao!”
Ôn Ngôn nói với một nụ cười gượng gạo: “Dao Dao, cậu đừng coa ý kiến lớn với anh ấy.

Việc cứu anh ấy là lựa chọn của chính Mục Đình Sâm, không liên quan gì đến anh áy.” Về vấn đề này, thái độ của anh ấy và Khúc Thanh Ca luôn rất rõ ràng và họ chắc chắn sẽ không thể không giúp mình, một lúc nữa mình sẽ đến công ty tìm gặp mặt anh ấy, để nói về chuyện mượn tiền, có các người giúp đỡ mình, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Khi đi ra ngoài, Tiểu Đoàn Tử đang chơi với con trai của Trần Mộng Dao, cũng không có nói lời từ biệt với Ôn Ngôn.

Trong lòng Ôn Ngôn có chút khó chịu, mấy tháng nay Tiểu Đoàn Tử cũng không còn ỷ lại vào cô ấy nữa, đối với cuộc sống bây giờ là một chuyện tốt, đối với chuyện tình cảm mà nói, đó là chuyện xấu, cô cũng không còn cách nào chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử.

Trên đường đến công ty, cô ấy đã liên lạc với Diệp Quân Tước và hẹn gặp tại văn phòng.

Khi cô ấy đến văn phòng Diệp Quân Tước, người của Diệp Quân Tước đã đến và đang đợi cô.

Cũng không đợi cô mở lời, Diệp Quân đã lấy ra một tắm séc và nói: “Đây là số tiền tôi có thể sử dụng.


Cô thử xem nó cũng không ít đâu, tôi sẽ lấy lại nó sau.” Ôn Ngôn liếc nhìn số tiền trên ngân phiếu ước lượng: “Quá nhiều rồi, cảm ơn anh rất nhiều.”
Diệp Quân Tước mím môi: “Sao lại nói cảm ơn tôi? Tôi cảm thấy xấu hổ.

Tôi sẽ bảo Khúc Thanh Ca lấy một số tiền từ gia đình đẻ của cô ấy, chỉ có thể như này thôi.”
Ôn Ngôn đích thân pha cho anh một chén trà: “Hồng trà, anh có thích uống không.”
Diệp Quân Tước bỏ qua ánh mắt cô đơn, nhấp một ngụm trong tách trà: “Ngoại trừ chuyện cổ phần, tình hình của công ty như thế nào rồi?”
Ôn Ngôn thở dài: “Lúc trước có rất nhiều đối tác muốn hợp tác nhưng lại kết thúc hợp tác, đa số đều đã được xúi giục một cách bí mật, thực ra chỉ cần Mục thị vẫn còn, tiếp tục hợp tác đối với bọn họ mà nói căn bản cũng không có ảnh hưởng gì, có một vài người được tôi thuyết phục quay trở lại.

Một số bị người bị Kỷ Thừa Hoằng xúi giục, nhưng họ sẽ buông tay nếu không thuyết phục được.

Lợi nhuận năm nay chắc chắn không được như trước nhưng nếu có thể kiên trì thì sẽ tốt hơn trong thời gian tới.

Sau khi Kỷ Thừa Hoằng tìm tôi, anh ta chắc chắn sẽ cướp việc kinh doanh của Mục thị, nhưng chuyện kinh doanh của anh ta suy cho cùng là đang ở hải ngoại, đối với Mục thị mà không phải là đòn chí mạng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nói chung, đó không phải là vấn đề lớn.

Miễn là vấn đề về cổ phiếu được giải quyết, nó có thể ổn định trong một thời gian.”
Diệp Quân Tước gật đầu: “Được, không sao là được rồi, tôi phải đi trước, cùng Khúc Thanh Ca trở về Hải Thành một chuyền.

Cuối cùng không phải cô ấy là người quản lý của Khúc gia, vẫn phải quay về để lấy tiền, vẫn là tốn chút thời gian, cô đợi tin tức của tôi nhé.” Sau khi tiễn Diệp Quân Tước, Ôn Ngôn liền đi làm.

Sau năm mới, Hạ Lam cũng chỉ đến công ty ba ngày một tuần, khi nào có hội nghị bà ấy mới phải đến, ngoài anh ta ra thì cô bảo Hạ Lam không cần đến nữa, để cho Hạ Lam thêm vài tháng, không thể luôn làm phiền người nhà được.


Diệp Quân Tước cùng Khúc Thanh Ca về Hải Thành, đi đi về về chỉ mắt ba ngày, tiền đã nhận được, mọi việc suôn sẻ.

Sau khi Ôn Ngôn nhận được tiền, chuyện cổ phần đương nhiên được giải quyết.

Đến đây cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng bên Kỷ Thừa Hoằng thì khác.

Vào trong biệt thự của Kỷ Thừa Hoằng, anh ta nhìn Trì Cảnh Thâm trước mặt với vẻ mặt u ám: “Cứ để người phụ nữ đó xử lý đi? Tôi sẽ nhờ anh tìm Mạc Thương Hải và Lan Cửu, tại sao họ không lấy 7% cỗ phần?!” Trì Cảnh Thâm biểu hiện có chút thu mình lại: “Cái này…Mạc Thương Hải không chịu giao cổ phần trong ta, nghe nói là đưa cho Ôn Ngôn.

Còn Lan Cửu…
Cô ấy rõ ràng là bị tôi thuyết phục rồi, nói là suy nghĩ song sẽ liên lạc với tôi, cuối cùng không ngờ là anh ta không nói một tiếng nào mà đã bán cổ phần cho Ôn Ngôn rồi.

Có người nói là là Lan Ninh đã đi tìm cô ấy, Lan Ninh không phải là bạn của anh sao? Sao anh không trực tiếp đi tìm Lan Ninh? Anh ra mặt có lẽ sẽ tốt hơn tôi…” Kỷ Thừa Hoằng xoa lông mày, nỗi hận trong lòng lâu ngày không nguôi.

Nếu như có thể trực tiếp đi tìm Lam Ninh, anh ấy sớm đã đi tìm rồi, chính vì anh ấy biết là Lan Ninh sẽ không liên thủ với anh, cho nên anh anh cũng không nghĩ tới.

Anh không ngờ là Ôn Ngôn đã tìm đến Lan Ninh nhanh hơn anh một bước, bây giờ e là Lan Ninh đã biết mọi chuyện mà anh đã làm, người bạn này coi như chưa từng kết giao..