Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 879: Thô Bạo Đơn Giản





Ôn Ngôn chậc chậc nói: “Cô có chia tay hay không không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng không phải tặng cho cô, chỉ cần liên quan đến cô, một phần cũng không có.

Cô nói sai rồi, Trần Nặc không phải chó, mỗi một phần nghề nghiệp đều đáng được tôn trọng, anh ấy ở Mục gia làm việc lâu như thế, đối với chúng tôi mà nói là người nhà, bớt ở đây mắt chó nhìn người thấy đi, căn bản là cô không xứng với anh ấy.

Mình đáng giá bao nhiêu tự mình còn không hiểu, thật sự là vô cùng buồn cười.”
Trần Nặc cũng không muốn dây dưa với người con gái kia nữa, vẫy tay gọi bảo vệ, cưỡng ép ném người con gái ra ngoài.

Người con gái ở ngoài cửa lớn không chịu đi, bảo vệ đe dọa cũng vô dụng.

Đầu Trần Nặc sắp nỗ tung mát rồi: “Tôi thật sự không ngờ tới II yến Tiết TS TT AI SG v8 vat cuôi cùng sẽ loạn thê này, tôi còn cho là cô ây chỉ là nhỏ tuôi không hiểu chuyện, tận đến phút cuối cùng tôi mới nhìn ra cô KD Dê nà Ưng.


Thu An ây là loại người gì.

Thật xin lôi, phu nhân, đê cô chê cười rôi.

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không ai chê cười anh, nhưng mà nói thật, mắt nhìn người của anh chả ra sao cả, hiểu chuyện hay không không liên quan gì đến tuổi tác, cô ta chỉ đơn giản là ham hư vinh mà thôi.

Nhưng mà lời nói đi cũng phải nói lại, đường tình cảm của anh thật trắc trở, chỉnh lại cảm xúc tốt một chút, lần sau tìm người đáng tin cậy đi.”
Một mực náo loạn đến tận lúc trời sắp tối, người con gái vẫn là không đi.

Khi Mục Đình Sâm trở về trông thấy có một người con gái ngồi ở cổng, có chút kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm, lái thắng xe vào trong nhà.

Thừa dịp cửa lớn mở ra, người con gái lại tiền tới: “Trần Nặc anh đi ra cho tôi!”
Trần Nặc ở Mục gia tránh cả một ngày, cả người đều không thỏa mái, Ôn Ngôn ra hiệu anh ấy đừng đi ra, loại tình huống này Trần Nặc không thể tự xử lý tốt được.

Mục Đình Sâm xuống xe nhìn chằm chằm người con gái một hồi: “Cô là bạn gái Trần Nặc? Làm sao lại tới đây náo loạn?”
Người con gái ngước mắt ngắn nước mắt dài lên án tội ác của Trần Nặc, Mục Đình Sâm bị phiền đến đen mặt: “Trần Nặc, tự anh ra giải quyết đi!”
Trần Nặc không ra, người ra là Ôn Ngôn: “Anh ấy không giải quyết được, để em đi.”.

Đam Mỹ Sắc
Mục Đình Sâm không biết chuyện gì xảy ra, cũng lười hỏi, tự mình vào nhà lên lầu.

Ôn Ngôn đi đến trước mặt người con gái hỏi: “Cuối cùng là cô muốn thế nào?”

Người con gái đã nhìn ra, Ôn Ngôn không phải người dễ chọc, cho nên từ chối nói chuyện với Ôn Ngôn: “Cô gọi Trần Nặc ra đây đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy! Tôi không có gì để nói với cô.”
Ôn Ngôn lạnh nhạt nói: “Cô biết tự ý xông vào nhà dân là tội gì không? Không phải cô ỷ vào trước đây Trần Nặc chiều chuộng cô như tổ tông mới dám ở đâu náo sao? Người nễể mình một thước, ta nễ người một trượng, cô thế này là người khác càng nễ cô cô càng lấn tới, trên đời này ngoại trừ cha mẹ cô không ai có nghĩa vụ phải tốt với cô cả.

Cô gái, tự giữ cho mình chút thể diện, đi đi, nếu không tôi sẽ bái cảnh sát.”
Người con gái từ đầu đến cuối cũng không tin Trần Nặc sẽ để Ôn Ngôn báo cảnh sát bắt mình đi: “Cô báo đi, có báo cảnh sát tôi cũng không bỏ qua cho anh ta, chia tay không phải anh ta đơn phương quyết định, anh ta nói là tính!”
Ôn Ngôn thật sự dự định báo cảnh sát, nhưng lúc điện thoại còn chưa kết nối xong, người con gái liền ném điện thoại di của cô xuống đất, vỡ nát màn hình điện thoại.

Ôn Ngôn cũng không giận: “Điện thoại XX kiểu mới, không đắt, cũng chỉ hơn một vạn, trước khi đi bồi thường một chút.”
Sắc mặt người con gái lúc trắng lúc xanh: “Các người không phải cũng ỷ có tiền mà xem thường người khác sao? Đây là chuyện của tôi và Trần Nặc, các người không có quyền xen vào!”
Ôn Ngôn tức giận nói: “Nếu cô không náo loạn ở nhà tôi, tôi đương nhiên sẽ không xen vào, cô náo loạn ngay trên đầu tôi, tôi có thể không quản sao? Khí thế kia của cô ai có thể xem thường chứ? Rõ ràng chính cô là người đang xem thường chúng tôi, thế thượng phong cũng là cô chiếm hết, cô còn muốn thế nào?”
Đến lúc này rồi, người con gái cũng cảm nhận được Trần Nặc sẽ không để ý tới mình nữa, dứt khoát cũng không dây dưa nữa, nhưng còn đưa ra một cái giá: “Ba mươi vạn, đưa tôi xong tôi lập tức rời khỏi, nếu không đừng ai muốn yên bình.

Chuyện này là tôi tranh chấp về vấn đề tình cảm, cô có báo cảnh sát tôi cũng không phải ngồi tù.”
Ôn Ngôn thấy phòng ngủ tầng hai đang mở đèn, sợ náo loạn đến Mục Đình Sâm thì lớn chuyện, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói lời khó nghe, bây giờ cô lập tức đi cho tôi!
Người ta cũng không đụng tới cô, phí công nuôi cô mấy tháng trời, cô vậy mà còn mặt mũi đòi tiền? Còn lên giá? Anh ấy tôn trọng cô, cô lại xem anh ấy là tên ngốc sao?”
Người con gái im lặng, đặt mông ngồi ở trên ghế mây trong sân, bày ra tư thế không đưa tiền có chết cũng không đi.

Bảo vệ muốn tiến lên ném cô ta ra ngoài, Ôn Ngôn ra hiệu không cần, dù sao ném ra thì người vẫn ở cửa chính ồn ào, không khác gì không ném.

Trần Nặc đứng ngồi không yên, vọt ra: “Cô muốn thế nào?”
Người con gái điềm nhiên như không có việc gì lấy điện thoại ra chơi, Trần Nặc bị chọc tức đến đỏ cả hốc mắt: “Cô có thể chừa chút tôn nghiêm cho nhau không? Tôi đối xử với cô như thế nào cô cũng biết, ttôi thật tâm muốn kết hôn với cô, cô lại xem tôi là tên ngốc, chúng ta khác biệt, không cần thiết tiếp tục như vậy.”
Tay người con gái đang chơi điện thoại dừng một chút, nhưng vẫn không buông xuống.


Trần Nặc phát điên: “Cô thật là làm cho người khác buồn nôn!”
Người con gái “Cạch” một cái đứng lên, mắt đầy nước mà nhìn Trần Nặc: “Một bên nói yêu tôi, muốn cưới tôi, lại không chịu nỗ lực, anh coi tôi là gì? Coi tôi là gái đứng đường rẻ tiền sao? Chỉ cần anh đủ yêu tôi, không có gì là làm không được, chỉ là anh không muốn làm thôi!”
Trần Nặc cười khổ nói: “Ngại quá, tôi không phải đại gia, không thỏa mãn được yêu cầu của cô, tôi cũng không phải lần đầu thấy cô vô lý gây sự, quả cật là cãi không lại.

Cô náo đi, cùng lắm thì tôi từ chức, dù sao sau khi cô náo loạn xong tôi cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa rồi.”
Đột nhiên, cửa số tầng trên được mở ra, Mục Đình Sâm đứng ở trên lần nói với bảo vệ: “Mang người đến cục cảnh sát, đến một lần, mang một lần.”
Biện pháp này mặc dù thô bạo đơn giản, nhưng thực tế hữu hiệu, sau khi người con gái bị cưỡng ép mang đi, toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.

Trần Nặc hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc, đề xuất muốn từ chức.

Ôn Ngôn còn tưởng là vừa rồi anh ấy chỉ là tùy tiện nói thế: “Không cần từ chức, không sao, loại chuyện này…
Không tính là gì, cũng không cho tạo phiền phức gì nhiều cho chúng tôi, anh không cần áy náy.”
Một người con trai con lớn như Trần Nặc, còn bị ép cho rơi nước mắt: “Tôi thật sự không còn mặt mũi nào ở lại nữa rồi, nếu không phải cha mẹ tôi thúc giục gấp, tôi thật muốn cả đời này đều không kết hôn.

Con gái thích người đẹp trai, có tiền, tôi lại là kiểu người bình thường, điều kiện cũng bình thường, nếu đã thích hợp thì tại sao ngay từ đầu không từ chối, sao cô ta phải làm ra vẻ rất muốn kết hôn với tôi? Đến cuối cùng lại trở mặt đào bới ra gốc ra rạ, thật sự là đủ rồi.”
Ôn Ngôn nghiêm túc xét Trần Nặc, Trần Nặc vóc dáng cao, thời gian dài không có tiếp xúc trực tiếp nhiều với ánh sáng mặt trời, làn da cũng rất trắng, sống mũi cao, ngũ quan thanh tú, là kiểu đẹp điển hình, mặc dù không phải quá giàu có, cũng coi như ấm no an nhàn, những điều kiện mà so với người con gái vừa nãy còn dư sức..