Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 882: Đến Thăm





Anh bắt đắc dĩ nói: “Em đừng nóng giận mà, không phải anh có ý đó, chỉ là anh cảm thấy em mới sinh con thứ nhất chưa bao lâu, sợ cơ thể em không chịu được, nêu em muốn sinh, chúng ta lại sang bệnh viện tết hơn kiểm tra lại một chút, chỉ cần xác nhận là cơ thể em không sao, vậy nếu muốn giữ đứa bé này thì chúng ta giữ lại đi.

Không phải anh không tốt với đứa nhỏ, cũng không phải không thích con, em đừng nói linh tỉnh.”
Trong lòng Trần Mộng Dao dễ chịu hơn một chút: “Đứa bé này, em muốn giữ lại, bỏ đi đáng thương biết bao? Hôm nay em mệt rồi, ngày mai mới kiểm tra lại đi.”
Kính Thiếu Khanh gật gật đầu, lái xe đến biệt thự Kính gia, biết Trần Mộng Dao lại mang thai lần nữa, Hạ Lam liền đón Tiểu Phàm Phàm đi, bây giờ thú vui duy nhất của Hạ Lam nuôi con giúp cặp vợ chồng trẻ này.

Đi vào cửa lớn, chó Đậu Đậu của Hạ Lam vẫy đuôi với hai người, từ khi có đứa bé, địa vị của Đậu Đậu càng ngày càng thấp rồi.

Hạ Lam tiến lên đón Trần Mộng Dao: “Dao Dao, đứa nhỏ này…
giữ lại đúng không?”

Trần Mộng Dao liếc nhìn Kính Thiếu Khanh: “Nếu anh ấy vui thì giữ lại, không vui thì bỏ.”
Hạ Lam trừng Kính Thiếu Khanh: “Ý kiến của nó không quan trọng, chỉ cần con muốn sinh, có thể sinh, thì chúng ta giữ lại.

Nó có bản lĩnh làm con mang thai thì phải có bạn lĩnh tiếp nhận ý kiến của con.”
: Kính Thiếu Khanh cảm nhận được sự ghét bỏ to lớn đến từ mẹ ruột của mình Hạ Lam: “Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không? Không phải con muốn bỏ đứa bé, con chỉ lo cho cơ thể Dao Dao thôi.”
Hạ Lam giận dỗi nói: “Nếu con thật sự lo lắng cho cơ thể nó thì đã không làm nó mang thai rồi.”
Câu này thật sự đã làm cho Kính Thiếu Khanh chết nghẹn, chỉ có một lần không dùng biện pháp, ai mà biết một lần đã trúng rồi? Chuyện này Trần Mộng Dao cũng không nói luôn cho Giang Linh, Giang Linh còn đang bận du sơn ngoạn thủy với Hứa Vinh Hoài mà, lễ kết hôn của hai người mới tổ chức chưa qua bao lâu, cô không nên quấy rầy.

Bây giờ Hứa Vinh Hoài đang ở cùng với Giang Linh, ở nhà của Giang Linh, nhà thì Hứa Vinh Hoài đương nhiên là không thiếu, chỉ là sợ Giang Linh dọn đến chỗ của ông không quen, nhưng mà nhà của Hứa Vinh Hoài cũng đã bán hết trước khi kết hôn rồi, toàn bộ tiền đều ở trong tay Giang Linh, vợ quản cũng thật nghiêm.

Ngốc ngốc ở biệt thự Kính gia đến hơn bốn giờ chiều, hai người mới lái xe đến Mục trạch.

Trần Mộng Dao muốn đem Tiểu Phàm Phàm theo, nhưng Kính Thiếu Khanh không cho phép, bởi vì cô đang mang thai, không thích hợp ôm theo đứa nhỏ.

Vừa thấy được Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao liền gào lên: “Tạo nghiệt, nếu không mang thai thì tốt rồi, mỗi lần nghĩ đến phải sinh con mình đều sợ hãi, nhưng lại không nỡ bỏ.”
Ôn Ngôn mang Tiểu Đoàn Tử đến: “Nào, Tiểu Đoàn Tử, nhìn xem trong bụng cô là em trai hay em gái?”
Tiểu Đoàn Tử đặt tay nhỏ ở trên bụng Trần Mộng Dao, nghiêm túc nói: “Em gái.”
Trần Mộng Dao nhéo má Tiểu Đoàn Tử: “Con hy vọng thế đúng không? Vậy là con lớn lên không lo thiếu vợ rồi, chúng ta nói rõ rồi, nếu dì thật sự sinh em gái thì con phải cưới nó đó.”
Tiểu Đoàn Tử ngây thơ nói: “Con cưới, con sẽ mua cho em bộ váy đẹp nhất.”
Trần Mộng Dao ôm Tiểu Đoàn Tử lên thơm một miếng: “Ôi con rễ tốt, hay là bây giờ con đổi cách xưng hô luôn đi? Sau này con gọi cô là mẹ nhỏ, đợi đến khi thành con rễ cô rồi thì gọi cô là mẹ vợ, ha ha.”
Tiểu Đoàn Tử chui đầu vào trong lòng Ôn Ngôn: “Con không gọi, con chỉ có một người mẹ.”

Ôn Ngôn không chịu được Trần Mộng Dao dở hơi này: “Cậu thật là, chỉ riêng việc sinh con đầu óc cũng đã vậy, còn ấu trĩ như thế, may là không phải một mình cậu nuôi đứa nhỏ, nếu không đứa nhỏ lại suy nghĩ sai lệch theo cậu, đầu óc toàn suy nghĩ như cậu thì xong rồi.”
Lúc ăn cơm, Mục Đình Sâm cười trên nỗi đau của người khác, cụng chén với Kính Thiếu Khanh: “Chúc mùng cậu nha, lại được làm bố rồi.”
Kính Thiếu Khanh lườm anh một chút: “Bớt đi, cậu kết trát(*) rồi ì thì giỏi lắm à? Ngày mai tôi cũng đi kết trát, tránh việc sau này lại có thêm mấy đứa con, tôi chịu không nỗi.”
(‘)Kết trát: là việc sử dụng các phương tiện nhất định, chẳng hạn như sử dụng catgut… để buộc một số đường ống của cơ thể người hoặc sinh vật (chẳng hạn như mạch máu, ống dẫn tinh, ống dẫn trứng, v.v.) hoặc có tác dụng tương tự.

Ở đây là chỉ thắt ống dẫn tinh.) Trần Mộng Dao hậu tri hậu giác: “Sao em không nghĩ tới nhĩ?
Mục Đình Sâm cũng trát rồi, anh cũng sớm trát đi, giữ lại cũng vô dụng.”
Kính Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà nhìn cô: “Kết trát chỉ là không thể sinh con, không phải giống như thái giám, trong đầu em toàn cái gì thế?”
Chờ má Lưu lên bàn ăn, người trẻ tuổi cũng không dám tùy tiện “lái xe” nữa, Lâm quản gia ở Mục gia làm quản gia hơn nửa đời, mặc kệ nói thế nào, số lần ngồi trên bàn ăn còn đếm được trên đầu ngón tay, đối với Lâm quản gia mà nói, đây là quy định cần thiết.

Ôn Ngôn ngược lại là hi vọng Lâm quản gia có thể giống má Lưu tùy ý một chút, đáng tiếc là không khuyên nỗi.

Đột nhiên, điện thoại của Ôn Ngôn kêu lên một tiếng, cô theo thói quen lấy ra nhìn, bị Mục Đình Sâm giáo huấn: “Lúc ăn cơm đừng nhìn điện thoại.”
Lần này cô không nghe anh: “Mấy tháng anh không ở đây, mỗi ngày em đều bận đến nỗi nằm mơ cũng mơ thấy việc của công ty, lúc ăn cơm cũng chưa từng được yên tĩnh, khi đó lúc đó không thể để ý tới quy củ, quy củ đó của anh bị phá vỡ rồi, bỏ n đi, xem điện thoại một chút cũng không chêt.”
Là tin nhắn của Ôn Hạo gửi đến, nói là bố mẹ cậu muốn đến thăm một chút, hỏi thăm ý kiến của Ôn Ngôn.

Con người Ôn Hạo thì không có gì, nhưng Ôn Ngôn không muốn gặp vợ chồng Ôn Chí Linh, chuyện quá khứ để lại cho cô bóng ma tâm lý không nhỏ.

Suy nghĩ một hồi, cô ngẳng đầu hỏi Mục Đình Sâm: “Ôn Hạo nói Ôn Chí Linh muốn đến thăm nhà một chút.”
Mục Đình Sâm cau mày nói: “Chỉ là đơn thuần là đến thăm sao? Em tự xem xét đi, dù sao anh cũng chưa chắc là ở nhà.”
Ôn Ngôn lấy một ngụm khí: “Lúc anh không ở nhà em cũng không ở nhà mà, bây giờ chúng ta làm việc cùng chỗ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không khác máy.


Có anh ở cạnh Ôn Chí Linh bọn họ còn có thê không làm càn một chút, xin thương xót, đừng để em tự đối phó, em bị phiền chết mắt.

Nếu không phải là nể mặt Ôn Hạo, em cũng sẽ không gặp bọn họ, vợ chồng Ôn Chí Linh không làm người được, không thể bởi vậy cũng khiến cho Ôn Hạo cũng thề.”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt nói: “Em để bọn họ tới đi.”
Ôn Ngôn gửi tin nhắn cho Ôn Hạo, sau đó lập tức cất đi.

Đột nhiên nhớ tới, sắp đến tết Đoan Ngọ, Ôn Hạo muốn đến thăm ngày lễ sao?
Quả nhiên, tết Đoan Ngọ Ôn Hạo và vợ chồng Ôn Chí Linh mang theo quà tặng tới cửa, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm cũng đều nghỉ ngơi ở nhà, cách ăn mặc của Ôn Hạo nhìn qua thành thục lên không ít, tốt xấu cũng là người làm công việc xã hội, _ dáng vẻ ngây ngô cũng dần đàn bị trầm ổn thay thé.

“Chị, anh rễ, không biết hai người thích ăn cái gì, em mua bánh ú, nghe nói bánh ú ở cửa tiệm này rất ngon.”
Mục Đình Sâm ngồi ở ghế sa lon trả lời một tiếng: “Ừ, ngồi đi.”
Ôn Hạo thỏa mái ngồi xuống, vợ chồng Ôn Chí Linh trong lòng có thẹn, biểu hiện khá kiêng dè, Ôn Chí Linh nhìn Tiểu Đoàn Tử xấu hỗ trả lời: “Con lớn thế này rồi sao? Dáng dấp rất đáng yêu, non nót trắng trẻo, vừa nhìn đã biết là tiểu soái ca, lớn lên nhất định không tầm thường.”
Ôn Ngôn cười cười không nói chuyện, chỉ dặn dò má Lưu pha trà.

Mục Đình Sâm và Ôn Hạo trò chuyện: “Công việc bây giờ của cậu thế nào?”
Ôn Hạo có hỏi tất đáp, dáng vẻ lúc nói chuyện rất thông dong, không bức bách, đối với phương diện công việc rất có ý tưởng, ngược lại thế này làm Ôn Ngôn nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn mới, rất hiển nhiên, Mục Đình Sâm cũng hài lòng với Ôn Hạo: “Cố gắng hai năm, đợi thành thục rồi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp công việc tốt hơn, rèn luyện nhiều đối với người trẻ tuổi không có chỗ nào không tốt.”.