Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 914: Anh Mới Không Được Áy!





Khúc Thanh Ca lấy ra một chén canh nhỏ đưa vào tay Trần Mộng Dao: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng tôi đều biết, cô bị dọa sợ rồi, uống chút canh đi.”
Sau một thời gian, Kính Thiếu Khanh cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại đi, Trần Mộng Dao thấy anh mở mắt liền nhào tới ôm lấy anh: “Em còn tưởng là anh sắp chét rồi, làm em sợ muốn chết!”
Kính Thiếu Khanh lập tức trợn mắt lên, trên mặt xuất hiện chút huyết sắc khả nghi, Ôn Ngôn thấy thề liền lôi Trần Mộng Dao ra: “Anh ấy vừa phẫu thuật cậu ôm như thế khiến anh ấy đau chết mắt!”
Kính Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm: “Anh… anh sớm muộn cũng chết trong tay em… mau nhìn xem vết thương của anh có vỡ ra không?”
Khúc Thanh Ca phản ứng nhanh vén chăn lên tra xét một hồi: “Không sao không sao, không có rướm máu, sau khi thuốc gây tê hết hiệu lực sẽ có chút đau, Mộng Dao cũng là nhìn thấy anh tỉnh nên vui quá thôi.

Tôi nghe nói thân thủ anh rất tốt, chẳng nhẽ Kỷ Thừa Hoằng lại đánh giỏi hơn anh sao? Sao anh dễ dàng bị anh ta đánh ngã vậy?”
Lời này rất có lý, cũng là điểm nghi vấn, ba người con gái đồng loạt nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh, chờ câu trả lời của anh.


Kính Thiếu Khanh yếu ớt nhìn Trần Mộng Dao, lập tức kinh ngạc hỏi: “Kỷ Thừa Hoằng? Người đâm anh là Kỷ Thừa Hoằng? Không phải anh ta đang ở trong tù sao?… Đình Sâm có đây không? Gọi cậu ấy vào đây, anh có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Ôn Ngôn đi ra ngoài gọi Mục Đình Sâm vào, Diệp Quân Tước cũng theo vào.

Trần Mộng Dao trông thấy Diệp Quân Tước vẫn có chút khó chịu, liền dắt Ôn Ngôn và Khúc Thanh Ca vào nhà vệ sinh.

Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông, Diệp Quân Tước lại hỏi cùng câu hỏi lúc nãy: “Sao anh lại dễ bị Kỷ Thừa Hoằng quật ngã như thế sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì trong tay anh ta có đao sao?”
Kính Thiếu Khanh không vui trừng mắt liếc anh một cái: “Cậu thử xách nhiều đồ trong tay xem, tôi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân dồn dập tới gần, trong nháy mắt bị khóa cỗ tôi có thể phản ứng được, nhưng hai tay bị chiếm, hơn nữa đồ không nhẹ, tôi không những bị ghìm mà đồ trong tay còn nặng, trong lúc nhất thời cũng ném không ra, tôi liền cảm giác trên lưng tê rần, cả người không còn khí lực.

Thật không hiểu rõ tại sao con gái dạo phố lại mua nhiều đồ như vậy, tôi còn ôm không hết.

Vừa nghe các cô ấy nói người đâm tôi Kỷ Thừa Hoằng, tôi không thấy rõ, là thật sao? Sao anh ta lại ra ngoài được?”
Diệp Quân Tước bĩu môi chậc chậc nói: “Trời mới biết, lúc đầu đã sắp xếp người trong tù giải quyết anh ta, không ngờ anh ta vẫn có thể chạy ra ngoài, hiện tại tư liệu bên ngục giam kia là anh ta đã tử vong, chắc là dùng tiền để tìm người chết thay rồi, cụ thể tôi cũng không rõ.

Loại hồ ly già như anh ta, không có công ty, khẳng định sau lưng vẫn có tài sản nhất định, chút tiền ấy còn là có thể có.”
Cả người Kính Thiếu Khanh đều không thỏa mái: “Tôi có thù gì với anh ta mà anh ta lại bắt đầu từ tôi chứ? Từ đầu tới đuôi ngoại trừ giúp Mục thị lúc có nguy cơ phá sản ra, còn lại hình như cũng chưa từng đắc tôi anh ta? Tôi còn sắp cho là anh ta điên rồi.


Anh ta dám lộ diện, trong hầm để xe bốn phía đều là camera, hai người nhanh đi tra đi, xem xem có thể bắt được anh ta hay không, bây giờ tôi nằm viện không làm được cái gì Ga”, Diệp Quân Tước giống như là trêu tức, oán hận nói: “Chuyện anh có thể nghĩ đến chúng tôi cũng sớm nghĩ đến rồi, đã cho người tra xét rồi, một đao kia là đâm vào thận, cũng không phải đầu, hay là vốn dĩ đầu óc anh đã chậm nửa nhịp so với người khác rồi?”
Kính Thiếu Khanh tức giận đến mỗi muốn xuống giường đánh cho cậu ta một trận, Mục Đình Sâm kịp thời lên tiếng: “Được rồi được rồi, hai người các cậu đừng đấu đá nữa, có bản lĩnh thì giải quyết xong chuyện rồi đánh một trận đàng hoàng, ai thua ai thắng tôi đều không có ý kiến.

Thiếu Khanh, chỗ này của cậu tôi phái người bảo vệ, phòng ngừa Kỷ Thừa Hoằng trà trộn vào bệnh viện, chúng tôi đi về trước, Trần Mộng Dao mang thai không tiện chăm sóc cậu, cậu xem tôi nên phái người đến chăm sóc cậu hay là thông báo cho người nhà của cậu đây?”
Kính Thiếu Khanh vội vàng nói: “Đừng nói cho mẹ tôi biết, cũng bảo Trần Mộng Dao giữ bí mật chút, tôi bị thương thế này không nghiêm trọng, mấy ngày là có thể xuất viện rồi, các cậu đi về trước đi, thời gian cũng không sớm nữa.”
Từ bệnh viện ra, Diệp Quân Tước châm điều thuốc: “Tôi không cảm thấy Kỷ Thừa Hoằng muốn giết chết Kính Thiếu Khanh, trước đây anh cũng khá thân thiết với Kỷ Thừa Hoằng, hẳn phải biết thời gian trước Kỷ Thừa Hoằng học y, đâm chỗ nào chí mạng anh ta cũng biết rõ, coi như là nhiều năm không học nên quên, thật muốn giết người, cũng không có khả năng chỉ đâm một đao.

Nếu anh ta muốn giết cả Trần Mộng Dao cũng không khó làm được, rất hiển nhiên là anh ta không muốn làm như vậy, khẳng năng là chỉ muốn cảnh cáo chúng ta, tiện thể trút giận thôi.”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Cho dù chỉ là như vậy, cũng phải phái người đến bệnh viện trông coi, để phòng nhỡ đâu.

Hiện tại cũng tự cẩn thận một chút, đừng để Kỷ Thừa Hoằng ra tay lần thứ hai.”
Diệp Quân Tước hơi nheo con ngươi lại: “Anh đang quan tâm tôi ư?”
Mục Đình Sâm liếc anh một chút: “Nghĩ hay lắm, tôi còn ước gì cậu chết đi đấy, nếu Kỷ Thừa Hoằng bắt đầu từ cậu tôi còn cười mà tỉnh mộng.”
Trên đường trở về, Ôn Ngôn có chút buồn ngủ, chuyến đi này rất muộn, thời gian này bình thường cô đã sớm ngủ thiếp đi rồi.

Bọn họ không yên tâm để Trần Mộng Dao tự mình về nhà, cho nên đưa cậu ấy về nhà trước, Trần Mộng Dao ở phía sau cũng đã ngủ rồi, dù sao cũng là phụ nữ mang thai, khóc cũng khóc mệt rồi.


Thời điểm qua đèn xanh đèn đỏ, Mục Đình Sâm không chú ý thời gian, đèn đỏ sáng lên, anh bỗng nhiên đạp phanh lại, Trần Mộng Dao suýt nữa từ ngã từ chỗ ngồi xuống: “Mục Đình Sâm, anh lái chậm một chút…”
Tim Ôn Ngôn nhảy lên máy lần:”Anh chậm một chút, đầu đang nghĩ cái gì thế, lúc lái xe đừng không chuyên tâm.”
Mục Đình Sâm trầm trầm nói: “Biết rồi, vừa nãy có chuyện cần suy nghĩ, không chú ý…”
Trần Mộng Dao bị lần này lắc tỉnh, dứt khoát ngồi dậy, không ngủ tiếp nữa: “Mọi người nói xem, cái tên Kỷ Thừa Hoằng điên kia có thể đột nhiên lái một chiếc xe đụng vào chúng ta không?
Tôi và Kính Thiếu Khanh ở dưới hầm để xe còn bị anh ta để mắt đến, chuyện này thật đúng là không nói rõ được.”
Khóe miệng Mục Đình Sâm giật một cái: “Ngậm miệng lại cho tôi, có thể nói chuyện tốt một tí được không? Lúc cô về đừng nói cho bố mẹ Thiếu Khanh biết cậu ấy xảy ra chuyện, Thiếu Khanh không muốn để cho bọn họ biết, tốt nhất là cô giả vờ như không có chuyện gì đi, đừng để người lớn lo lắng.”
Trần Mộng Dao bĩu môi: “Tôi biết rồi, không cần anh nhắc nhỏ, mẹ Thiếu Khanh trông con giúp tôi cũng đủ mệt mỏi rồi, tôi cũng không muốn làm bà ấy hao công hao tổn trí.

Tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, làm gì nghiêm túc vậy? Từ lúc xảy ra sự việc, tôi luôn cảm thấy việc ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, tôi sắp mắc chứng hoang tưởng luôn rồi.

Đúng rồi, tôi quên hỏi bác sĩ Kính Thiếu Khanh làm bị thương ở có lưu lại di chứng hay không, sẽ không sao chứ?”
Mục Đình Sâm không vui nói: “Nhiều lắm là trên giường không được, còn có thể bị sao nữa?”
Trần Mộng Dao nghiến răng nghiền lợi: “Miệng lưỡi anh thật độc ác, anh mới không được ấy!”.