Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 925: Chia Ly





Trần Hàm vịn vào tường, ngồi xuống ghé trên hành lang, sắc mặt bà đã trắng bệch không có một giọt máu: “Tại sao lại như thế này… Cái chân bị rạn xương của nó vẫn còn chưa hề bình phục hoàn toàn, lại còn phải chịu khổ như thế này nữa chứ?
Con bé không hề có liên quan gì đến mấy chuyện này hét… Tại sao nó lại phải chịu đựng những chuyện này?”
Ôn Ngôn không thể nào nghe tiếp được nữa, xoay người đi ra ngồi xuống một cái ghế ở đằng xa, ý của Trần Hàm là lẽ ra Khương Nghiên Nghiên không phải chịu đựng những chuyện này, mà là cô phải chịu mới đúng? Cô có thể hiểu được tâm trạng của Trần Hàm, nhưng không thể nào hiểu được sự ích kỷ của bà, từ đầu đến cuối, trong lòng của Trần Hàm thì cô là cái gì chứ?
Không biết là bao lâu sau, cửa của phòng mỗ được mở ra, Trần Hàm lập tức lao đến: “Bác sĩ, con gái tôi như thế nào rồi?
Con bé không có chuyện gì chứ?”
Bác sĩ rất nghiêm túc nói: “Chắc chắn là từ một nơi rất cao ngã xuống, làm sao mà có thể không có chuyện gì được? Đầu của cô ấy bị thương nặng, trên người có rất nhiều chỗ bị gãy xương, có thể tỉnh dậy được hay không thì cũng khó nói, rất có thể sẽ là… trở thành một người thực vật.

Trước mắt thì ca phẫu thuật cũng coi là thuận lợi, chỉ còn xem là cô ấy có thể tự mình sống lại được không, nói thật là những trường hợp như thế này, có tỉnh lại thì cũng sẽ rất đau khổ, còn sống như một người thực vật thì không cần biết là bản thân cô ấy hay là người thân thì cũng đều sẽ rất đau khổ, dẫu sao thì khả năng có thể tỉnh lại cũng rất mong manh.”

Trần Hàm hoàn toàn mát bình tĩnh túm lấy cổ áo của bác sĩ: “Ông nói cái gì cơ? Đây là những lời của một bác sĩ nói sao?
Con bé là con gái của tôi! Con gái tôi! Tôi sẽ không từ bỏ nó!
Chỉ cần nó vẫn còn sống, chỉ cần nó còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Bác sĩ của bệnh viện máy người đều máu lạnh như ông sao? Đều hy vọng bệnh nhân của mình chết đi sao?
Đây là bệnh viện gì vậy? Tôi muốn chuyển viện, chuyển viện!”
Mục Đình Sâm đưa mắt nhìn bác sĩ ra hiệu, bác sĩ cùng không tính toán gì với thái độ của Trần Hàm, chỉ thở dài rồi quay người bỏ đi.

Đợi đến khi bác sĩ đi rồi, Mục Đình Sâm mới nói: “Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất của Đế Đô, bà muốn chuyển viện đi đến đâu? Hiện giờ Khương Nghiên Nghiên vừa mới làm phẫu thuật xong, không thích hợp di chuyển, bác sĩ nói cũng không hề sai, ông ta chỉ là đứng ở vị trí khách quan mà phân tích thôi.

Hiện giờ Khương Nghiên Nghiên chắc chắn là đã được chuyển đến phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt để quan sát rồi, không được đi vào thăm nom, chúng ta đi về trước đi.”
Trần Hàm lau nước mắt: “Tôi không về, tôi sẽ ở đây đợi, các người muốn về thì đi về đi.”
Ôn Ngôn nhìn bộ dạng mát hết lý chí của Trần Hàm, vừa thất bất lực vừa thấy xót xa, không cần biết là Trần Hàm làm loạn lên như thế nào thì cô đều không có cách gì cả, không thể nào để Mục Đình Sâm cùng bị giày vò được.

Cô kéo Mục Đình Sâm đi sang một bên: “Anh đi về nhà nghỉ ngơi trước đi, tối hôm qua đã không được ngủ rồi, nhất định là mệt lắm rồi, việc của công ty còn đợi anh giải quyết nữa, đi về ngủ một giác đi đã.”
Mục Đình Sâm gật đầu, vừa định rời đi thì Trần Hàm liền dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Đúng thế, việc của người ngoài thì không cần phải bận tâm, thật là ngại quá, làm phiền việc mấy người nghỉ ngơi rồi.”
Ôn Ngôn nghiền chặt răng lại cố gắng kiềm chế bản thân mới có thể không nói ra những lời nói khiến người khác đau lòng.


Mục Đình Sâm cũng chỉ cau mày lại, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Trần Hàm thì như là bị điên vậy, ngồi ở bên ngoài phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, không uống nước cũng không ăn cơm, thậm chí là không thèm nói một lời nào, cứ như là một bù nhìn vậy.

Ôn Ngôn cũng chỉ cứ như thế nhìn bà ta, kể cả là cơ thể do ngồi như thế nên rất nhức mỏi, muốn cựa quậy một chút cũng sẽ khiến cho Trần Hàm có phản ứng rất kịch liệt, dùng giọng điệu quái gở nói cô néu thấy phiền thì có thể đi trước.

Ôn Ngôn chỉ đành nhẫn nhịn, bởi vì Trần Hàm đã từng đối xử tốt với cô, thế nên trong lòng cô vẫn nhớ đến chút tốt đẹp đó, nghĩ là chỉ vì Khương Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, Trần Hàm mới trở nên như vậy, chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến khi Trần Hàm bình tĩnh lại thì nhất định sẽ không như thế nữa…
Lúc sắp đến trưa, Ôn Ngôn dè dặt hỏi: ‘Bà có muốn ăn cơm hay là uống nước không? Tôi đi mua.”
Trần Hàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, nói: “Tôi không có máu lạnh đến mức đó, tôi ăn không vào, cũng không uống được nước.”
Giới hạn cuối cùng của Ôn Ngôn cũng sắp sụp đỏ: “Bà có thể nói chuyện đừng có câu nào cũng xỉa xói thế được không?
Khương Nghiên Nghiên bị như thế này là do Kỷ Thừa Hoằng hại, cũng không phải là do tôi và Mục Đình Sâm hãm hại, bà mà có ý kiến gì với chúng tôi thì cứ việc nói thẳng ral”
Trạng thái tinh thần của Trần Hàm lập tức trở nên rất kích động: “Nói thẳng ra chứ gì? Được thôi, vậy thì tôi sẽ nói thẳng.

Tại sao Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước cùng đi tìm Kỷ Thừa Hoằng mà Khương Nghiên Nghiên vẫn xảy ra chuyện? Bao nhiêu người như vậy vẫn để cho Kỷ Thừa Hoằng có thời cơ, có thời gian ra tay với Khương Nghiên Nghiên chứ, rõ ràng là bọn họ không chịu làm cho tốt.

Chuyện này có liên quan gì đến Khương Nghiên Nghiên chứ, Kỷ Thừa Hoằng là nhằm vào mấy người, Khương Nghiên Nghiên phải chịu đựng chuyện này là thay cho mấy người đấy, mấy người nếu như cảm thấy áy náy dù chỉ là một chút thôi thì cũng sẽ vì tình máu mủ mà không biểu hiện máu lạnh đến như thế.”

“Tôi đã nhìn ra rồi, tối ngày hôm qua Mục Đình Sâm ở bên ngoài chạy đi chạy lại một đêm thì cô đã đau lòng đến như thé, vậy thì cô cũng thương xót cho em gái của mình đi có được không? Mục Đình Sâm, cậu ta đúng là đã nuôi cô rất nhiều năm không hề sai, tôi cũng đúng là không có tận lực làm trách nhiệm của một người mẹ, nhưng mà cậu ta rốt cuộc cũng chỉ là một người ngoài mà thôi, còn cô căm hận Khương Nghiên Nghiên thì trong người con bé có cùng dòng máu của tôi như cô vậy, hai người mới là người thân, em cô đã trở thành như vậy rồi, cô có thấy xót xa cho nó không?”
Đúng thế, Kỷ Thừa Hoằng đích thực là nhằm vào bọn họ, về điểm này, Ôn Ngôn không cách nào trồn tránh được, nhưng mà Khương Nghiên Nghiên lại tự mình chui vào miệng cọp thì cũng không phải là điều mà cô hy vọng sẽ xảy ra, quan điểm của Trần Hàm khiến cho cô thấy rất khó chịu.

Sự im lặng của cô khiến cho khí thế của Trần Hàm càng bốc lên ngùn ngụt: “Không còn gì để nói nữa đúng không? Điều đấy nói lên là trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, tôi cho là tôi đã làm đủ tốt để có thể để cô bỏ qua những chuyện trước đây rồi, không cầu mong cô có thê đối xử tốt với tôi như thế nào, nhưng mà đây là một mạng sống của con người đấy, là mạng của em gái cô! Ôn Ngôn, cô khiến cho tôi cảm thấy quá là thất vọng, sống cùng với một kẻ máu lạnh thì cô cũng đã trở thành một kẻ máu lạnh rồi.”
Người khác nói Ôn Ngôn như thế nào cũng được, nhưng dám động chạm đến Mục Đình Sâm thì tuyệt đối không thể đượ!
c Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Bà nói đủ chưa đây? Đúng, người máu lạnh là chúng tôi, người đáng chết cũng là chúng tôi, không có can hệ gì với Khương Nghiên Nghiên hết, cũng không có can hệ gì đến bất cứ ai, đúng thế không? Bà nói tôi như thế nào cũng được, nhưng mà bà không có tư cách nói đến Mục Đình Sâm, năm đó tôi bị coi là trẻ mồ côi được nhận nuôi, nhưng mà nực cười hơn là mẹ đẻ của tôi thì lại sống rất khỏe mạnh! Bà có tư cách gì để nói một người đã thay bà nuôi lớn con gái của bà chứ? Bà không muốn có tôi thì bà có thể không cần sinh tôi ra, tại sao đã sinh tôi ra lại còn vứt bỏ tôi?”
“Bà đi theo đuổi thứ mà bà muốn, bà đi theo đuổi người mà bà yêu, vậy tôi thì sao? Bồ tôi thì sao? Đáng đời bị bà bỏ rơi à?
Những gì bà đã làm đều là vì muốn cho bà cảm thấy dễ chịu hơn mà giả vờ mà thôi đúng không? Chính vào lúc tôi có thể bỏ qua những chuyện trước đây thì bà lại khiến cho mọi chuyện đảo lộn hết rồi, từ đầu đến cuối bà chưa bao giờ thay đổi cả, bà và Khương Quân Thành đúng là một cặp trời sinh, trước đây hai người không nên ly hôn để gây tai hoạ cho người khác!”
Trần Hàm dùng đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn, kể cả là không hề nói một lời nào nhưng mà ánh mắt của bà như là dao găm vậy, từng dao từng dao cắm thẳng vào tim của Ôn Ngôn.

Đấy là một anh mắt như thế nào? Mang đầy căm hận, mang đây lạnh lùng, chứa đầy thất vọng lại có thêm thứ gì đó phức tạp khó hiểu…
Ôn Ngôn không chịu nổi nữa, đứng dậy bỏ đi, ra khỏi bệnh viện, hít thở không khí trong lành mới cảm thấy như được sống lại vậy..