Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 951: Đã Cất Giáu Những Bí Mật Gì





Mục Đình Sâm không lên tiếng, không nhìn rõ sắc mặt dưới tia sáng lờ mờ ảm đạm, tối nay không có ánh trăng, bóng tối tùy ý lan tràn, dường như chiếm hết tất cả mọi thứ.

Hai giây sau, anh buông tay cô ra, nhưng lập nhẹ nhàng đưa tay vào vòng eo mảnh khảnh của cô, trước tiếng hô giật mình của cô, đi vào chủ đề.

Chẳng biết lúc nào, bên ngoài vang lên tiếng sám, nhưng cũng không che giấu được gợn sóng trong phòng, đợi đến khi tiếng sắm dài dằng dặc bị tiếng mưa thay thế, mọi thứ trong phòng cũng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hai người và tiếng mưa rơi tí tách Đến khi Mục Đình Sâm đi ngủ, Ôn Ngôn mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương, thấy bản thật có chút tiều tụy, cô không biết làm sao thở dài một hơi.

Đột nhiên, mơ hồ nghe thấy được chuông điện thoại di động, cô theo phản xạ mở cửa ra ngoài, quả nhiên, điện thoại di động của cô đang kêu, cô tiến lên lập tức chỉnh về im lặng, mắt nhìn Mục Đình Sâm, anh chỉ là trở mình, cũng không bị đánh thức.


Cô thở phào một cái, cầm điện thoại quay lại nhà vệ sinh mới nghe: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại, là Diệp Quân Tước: “Đồ đã gửi vào hòm thư của cô rồi, lúc đầu không muốn gọi cho cô muộn như vậy, nhưng nghĩ lại vẫn là nên nói cho cô thì an toàn hơn, sợ trước khi cô thấy bị người khác phát hiện, dù sao chuyện này nói nghiêm trọng cũng tương đối nghiêm trọng.”
Ôn Ngôn thấp giọng nói: “Cảm ơn, làm phiền anh, đã trễ thế như vậy còn gọi điện thoại cho tôi, hôm nào mời anh ăn cơm.”
Diệp Quân Tước giống như là đang cười: “Cô đang khách khí với tôi sao? Quên đi, cúp máy đây, tôi về nhà rồi, Nhué Nhuế ngủ rồi, không ồn ào đánh thức nó.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn mở hòm thư ra, bên trong có một đoạn video, một người đàn ông sợ hãi núp ở góc tường cầu xin tha thứ, hoàn cảnh xung quanh có chút dơ dáy bản thỉu, giống như là một phòng thuê giá rẻ ở đâu đó, một bên có người hỏi người đàn ông: “Nói, ai bảo anh làm? Anh làm những gì?”
Người đàn ông kia giống như sợ bị đánh, đưa tay ôm đầu, khúm núm nói: “Là một người phụ nữ xinh đẹp bảo tôi làm, ở một sân bãi lớn, động chân động tay vào cái đèn kia, để đèn đúng thời gian rơi xuống, cũng coi như là làm việc kỹ thuật.

Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý, sợ xảy ra chuyện, mắt mạng người thì tôi chạy không thoát được, thế nhưng tôi thiếu tiền, con gái của tôi bị bệnh máu trắng, bà ấy lại cho tôi nhiều tiền như vậy, máy vạn lận, nếu không thì tôi cũng không làm việc táng tận lương tâm này.

Chưa nghe nói có ai bị đập chết… Các người là ai? Cái gì tôi cũng nói, đừng đánh tôi…”
Có người lấy điện thoại đưa đến trước mắt người đàn ông, trên màn hình điện thoại là ảnh chụp của An Tuyết Ly: “Là người phụ nữ này sao?”
Người đàn ông nhìn thoáng qua, liều mạng gật đầu: “Chính là cô ấy! Tôi mà nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!
Tôi sẽ không nhận làm, bởi vì vẻ ngoài của cô ấy rất xinh đẹp cho nên tôi nhớ rất kỹ!”
Video kết thúc ở đây, Ôn Ngôn xem đi xem lại nhiều lần, tay cầm di động khẽ run, thật là đáng sợ… Hóa ra tiết mục An Tuyết Ly hi sinh quên mình cứu Mục Đình Sâm đều là tự biên tự diễn sao? Tại sao lại làm như vậy? Là muốn giết Mục Đình Sâm, sau đó nhất thời đổi ý? Hay là từ đầu đã có ý muốn giả cứu Mục Đình Sâm?
Liên tưởng đến chuyện hoang đường An Tuyết Ly nói lúc nằm viện trước đó, tâm Ôn Ngôn lạnh đi một nửa, hình như An Tuyết Ly mang cực nhiều oán hận với mẹ của Mục Đình Sâm.


Người phụ nữ đẹp đến không gì sánh được ấy, ở trên người bà, rốt cuộc là đã cất giáu những bí mật gì?
Cô sắp xếp tư liệu chứng cứ cả đêm, cũng do dự có nên ngả bài với Mục Đình Sâm lúc trời sáng không, sau khi Mục Đình Sâm biết, sẽ có phản ứng gì? Sẽ rất thất vọng rất bi thương sao? An Tuyết Ly là trưởng bối thân nhân duy nhất của Mục Đình Sâm, còn là dì ruột của anh ấy…
Trời sáng, mưa cũng nhỏ xuống, trên cửa sổ phủ một tầng hơi nước, Ôn Ngôn đi đến trước cửa sổ phòng ngủ, mở cửa sổ ra, không khí lạnh một mạch tràn đến, cô cóng đến run run một chút, không né tránh, chuyển lần này cũng vậy, để cô triệt để thanh tỉnh lại, chuyện này, nhất định phải nói cho Mục Đình Sâm, cuộc sống của cô và Tiểu Đoàn Tử đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chuyện của An Tuyết Ly không giải quyết, lúc nào mới là yên tĩnh được?
Lúc lạnh đến chịu không được, cô chui vào trong chăn, nhiệt độ cơ thể của Mục Đình Sâm rất cao, trong chăn cũng thật ám áp, làm cô cảm thấy thỏa mái một lúc.

Động tĩnh của cô đánh thức anh, anh mơ hồ mở nửa mắt nhìn cô, lập tức tự nhiên ôm cô vào trong lòng: “Sao em dậy sớm vậy?”
Cô là không ngủ ngon sao? Làm sao có thể ngủ được chứ?
Cô lẳng lặng chui vào trong lòng anh, không biết nên mở.

miệng làm sao.

Đột nhiên anh hôn xuống gò má cô một cái: “Tối hôm qua anh cũng không phải là rất thô bạo đi? Em sẽ không tức giận chứ? Tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ? Không phải anh thật sự nghi ngờ em cái gì, chỉ là tâm tình có chút bực bội, là anh không đúng, đừng tức giận nữa được không?”
Ôn Ngôn sớm đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, ôm anh an ủi: “Đi hỏi dì nhỏ của anh đi, hỏi bà ấy xem vì sao làm như vậy, mọi việc đều có nguyên nhân, em suy nghĩ một đêm có nên nói cho anh hay không, sợ anh khổ sở, thế nhưng nếu giấu đi, dạng này còn phải tiếp tục bao lâu?
Em thật sự bị bà ấy giày vò rất mệt mỏi rồi.”

Mục Đình Sâm thật lâu cũng không nói chuyện, bầu không khí cũng trở nên vô cùng nặng nè.

Sắp đến tám giờ, bên ngoài truyền đến giọng nói của An Tuyết Ly, An Tuyết Ly trước nay luôn dậy sớm, thấy cửa phòng Mục Đình Sâm còn đóng, liền gõ cửa một cái: “Đình Sâm, sao cháu còn chưa dậy thế?”
Mục Đình Sâm xuống giường mở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn An Tuyết Ly: “Dì nhỏ, dì về phòng chờ cháu, cháu qua đó ngay, có chuyện muốn nói với dì.”
An Tuyết Ly nhìn xuyên qua anh nhắm vào Ôn Ngôn một chút, không biết đang suy nghĩ gì: “Ừ… được”
Đợi An Tuyết Ly rời đi, Mục Đình Sâm đóng cửa phòng đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong thay quần áo rồi mới đi tìm An Tuyết Ly.

Ôn Ngôn rất muốn biết quá trình, nhưng là chịu đựng không cùng qua đó, tránh việc vô cớ trúng đạn, An Tuyết Ly nhìn cô không vừa mắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Chẳng qua bao lâu, phòng của An Tuyết Ly truyền đến động tĩnh không nhỏ, là An Tuyết Ly đang cuồng loạn gào thét cái gì, giọng nói của Mục Đình Sâm cũng không nhỏ.

Không ai dám tới gần gian phòng kia, hiệu quả cách âm cũng không tệ, ít nhát là nói gì cũng không nghe rõ được..