Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 977: Đập Gãy Chân Anh Ta





Lâm quản gia đi lên trước nói với An Tuyết Ly: “An phu nhân, tôi tiễn bà đi ra ngoài.”
An Tuyết Ly quát lên: “Cái gì mà An phu nhân chứ? Sau này gọi là phu nhân!”
Lâm quản gia coi như là không nghe thấy gì, chứ An này thêm hay không thêm vào trước từ phu nhân thì có ý nghĩa khác biệt rất lớn.

Trên đường đến công ty, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm không ai nói chuyện gì, vốn là tâm trạng buổi sáng sớm không hề tệ, bị An Tuyết Ly quậy một trận như thế này, tâm trạng của ai cũng rất không vui.

Đến tầng hầm đẻ xe của công ty, Ôn Ngôn nhìn thời gian thấy sắp muộn rồi, vội vàng xuống xe đi về phía cầu thang máy, Mục Đình Sâm ở sau lưng bước vội đến, rất nhanh đã túm được lấy cỗ tay của Ôn Ngôn: “Ngôn Ngôn… anh không biết là bà ấy sẽ đến, em đừng có mà giận nữa có được không?”
Ôn Ngôn nhìn anh không hiểu gì: “Em không tức giận, em lại còn thấy được trút giận là khác, em thật là cảm ơn anh đã không giúp bà ta khi em và bà ta cãi nhau, không cầu mong anh có thể đứng về phía em, chỉ mong anh có thể đừng xem vào chuyện giữa em và bà ta thôi, cả đời này em sẽ không thể vui vẻ nhìn thấy bà ta được, đây cũng chính là lý do mà vì sao chúng ta nhát định phải ly hôn.”
Đột ngột, Mục Đình Sâm kéo cô về phía trước, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.


Cô trợn tròn mắt đẩy anh ra, hầm xe này là liên thông với nhau, xe của cả tòa nhà này đều đỗ ở đây, nói không chừng là sẽ lập tức có người đến, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?
Lúc nhịp thở của cô không còn ổn định nữa thì cuối cùng Mục Đình Sâm cũng buông cô ra: “Em thật là không giận sao?”
Cô hơi hỗn hển đấm vào ngực anh một cái: “Em có tức giận hay không thì anh không nhìn ra à? Hai mắt của anh mọc ra để làm gì chứ? Anh sau này mà còn lại như thế nữa, thì em… thì em…”
Cô “thì em” cả nửa ngày trời mà vẫn không ra được thì làm sao, không biết có thể lấy cái gì ra để uy hiếp được anh.

Vừa hay có thang máy đến cứu kịp thời, cô đưa chân bước thẳng vào, khéo thay lại là Đường Xán và Từ Dương Dương cũng đến, bốn người họ cùng đáp thang máy, biểu tình mỗi người một vẻ.

Nhìn thấy Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm cùng đi làm với nhau, trong lòng Từ Dương Dương và Đường Xán đều rất thắc mắc, ngày hôm qua Ôn Ngôn cũng vẫn quay về Mục gia, đây là ly hôn nhưng mà không chia nhà chắc?
Nhẫn nhịn cho đến lúc về đến khu vực làm việc, cuối cùng Đường Xán cũng không nhịn nổi nữa: “Ôn Ngôn, tình hình là sao thế? Hiện giờ cô vẫn còn ở Mục gia à? Tôi thấy cô và Mục tổng giống như là chưa hề ly hôn vậy.”
Ôn Ngôn dở khóc dở cười nói: “Sao mà anh cũng thích hóng chuyện thê chứ? Là do căn hộ mà anh ấy đồng ý với tôi vẫn chưa có tin tức gì, thế nên tạm thời tôi vẫn chưa chuyển ra mà thôi.”
Đường Xán cười đầy ẳn ý: “Căn hộ này e là cả đời cũng không cách nào thực hiện được ấy chứ, không tin thì chúng ta cứ đợi xem.”
Ôn Ngôn thì không tin chuyện này: “Tôi nói được thì sẽ được, không có ai hiểu rõ anh ấy hơn tôi cả, anh ấy chắc.

chắn là sẽ kéo dài, nhưng mà tôi cũng sẽ không để cho anh ấy kéo dài quá lâu đâu.”
Buổi chiều hơn bốn giờ thì Kính Thiếu Khánh và Trần Mộng Dao đột ngột đến Mục thị, Trần Mộng Dao hưng phần giơ một hộp trang sức rất tinh xảo ra trước mặt của Ôn Ngôn: “Surprise! Vừa rồi mình và Thiếu Khanh đi dạo phố nhìn thấy cái lắc tay này rất đẹp, mình liền mua cho mình một cái, tiện thể cũng mua cho cậu một cái, đừng có mà làm mắt đấy nhé, cái này là đại diện cho tình cảm của hai chúng ta đấy.

Buỏi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, chỉ bốn người chúng ta.”
Ôn Ngôn bỗng cảm thấy rất bi thương, trước đây là bốn người, sau này thì không phải nữa rồi: “Đi đâu ăn thế?”
Trần Mộng Dao cười nói: “Đương nhiên là biệt thự Bạch Thủy Loan rồi, Thiếu Khanh đích thân xuống bếp, đi ra ngoài ăn anh ấy không yên tâm, mình có thai là anh ấy rất lo lắng, trừ đi đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ra.


Vậy thì cũng là hương vị giống như là ở nhà thôi? Thế thì thà ăn ở nhà còn hơn, dẫu sao thì anh ấy cũng thích tự vật lộn.”
Ôn Ngôn nhận lấy cái lắc tay, đeo luôn ngay trước mặt của Trần Mộng Dao: “Được rồi, sau khi hết giờ làm thì mình sẽ qua đó.”
Trần Mộng Dao không biết là kéo được một cái ghé từ đâu ra: “Thế thì mình ngồi đây đợi cậu, dù sao thì cũng chẳng còn bao lâu nữa là hết giờ làm rồi.

Hôm qua mình nhìn thấy một bộ đồ áo cưới rất đẹp ở trên mạng, phong cách đó mình rất thích, cậu và Mục Đình Sâm vẫn còn chưa chụp hình áo cưới đúng không? Không cân nhắc chụp một bộ sao? Mình còn muốn được nhìn thấy cậu mặc váy cưới nữa, nằm mơ cũng muốn.”
Đường Xán ở bên cạnh thì đã sợ đến mức run tay làm rơi cả bút xuống dưới đất: “Bà cô ơi, bà đừng có mà chuyện không nên nhắc đến thì lại cứ nói có được không hả?”
Trần Mộng Dao vẻ mặt không hiểu gì hết: “Tôi làm sao chứ? Tôi nói gì không nên nói đến sao?”
Ôn Ngôn biết là không thẻ nào giáu được Trần Mộng Dao, bởi vì Mục Đình Sâm nhất định sẽ nói cho Kính Thiếu Khanh biết, cô ấy hít sâu một hơi, nói: “Mình và Mục Đình Sâm đã ly hôn rồi.”
Vẻ mặt của Trần Mộng Dao bỗng cứng đờ ra: “Cái gì chứ hả? Cậu đùa mình đấy à? Mình và Kính Thiếu Khanh có ly hôn thì hai câu cũng không thể nào ly hôn được, anh ấy sao mà có thể thả cho cậu đi chứ? Cái tên chỉ hận là không thể nuốt chửng cậu ấy làm sao mà để cho cậu đi được? Trừ khi anh ấy chết.”
Ôn Ngôn chỉ có thể cúi đầu cười đau khổ: “Anh ấy chưa chết, nhưng mà bọn mình thì đúng là đã ly hôn rồi.

Thôi đi, chuyện này mình không muốn nói đến nữa, nói cho cậu biết là bởi vì cậu là bạn thân nhất của mình, cậu phải ủng hộ mình vô điều kiện đấy nhé, đừng có hỏi mình tại sao nữa, mình không muốn nói.”
Trần Mộng Dao mãi một lúc sau mới phản ứng ra, đứng thẳng dậy chạy đi.

Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, sợ là sẽ đi xé xác Mục Đình Sâm ra mắt, Ôn Ngôn sợ cô ấy sẽ bị vấp ngã, vội vàng chạy theo sau: “Dao Dao! Dao Dao, cậu làm gì thế? Cậu đừng có mà chạy chứ, cậu chậm lại một chút!”
Trần Mộng Dao thì chạy như bay, đến văn phòng làm việc của Mục Đình Sâm, cô ấy không nói gì mà lao thẳng vào, vẻ mặt tươi cười của Kính Thiếu Khanh đang nói chuyện với Mục Đình Sâm cũng cứng đò lại trên mặt, nhanh chóng phản ứng ra chạy đến đỡ lấy cô ấy: “Em làm gì thê?”
Trần Mộng Dao chỉ vào mặt Mục Đình Sâm chửi: “Cái đồ vô lương tâm này này, anh đã ly hôn với Tiểu Ngôn rồi!
Tiểu Ngôn ở bên cạnh anh bao nhiêu năm, nửa đời trước của cậu ấy đều dành cho anh rồi, anh nói ly hôn là ly hôn à? Bà đây hôm nay có liều cái mạng này cũng phải xé xác anh rai”

Kính Thiếu Khanh vô cùng kinh ngạc: “Hai người ly hôn rồi à?”.

Truyện Đoản Văn
Ôn Ngôn chạy vào theo sau nhìn thấy cảnh này, bỗng cảm thấy rất đau đầu: “Dao Dao, cậu nghe mình giải thích…”
Trần Mộng Dao xua tay: “Cậu đừng có mà giải thích, nhát định là anh ta và bà dì nhỏ đó hợp sức lại ăn hiếp cậu, ly hôn anh ta cho cậu cái gì nào? Nếu mà không cho cậu một nửa Mục thị thì mình sẽ đập gãy chân anh ta!”
Mục Đình Sâm vô cùng bình tĩnh nói: “Ai nói là tôi muốn ly hôn nào? Từ người chồng chính thức tôi bị đẩy thành hàng dự phòng như thế này, tôi có dễ dàng không? Cô làm ơn làm cho rõ ràng rồi hãy động thủ chứ.

Cô mà có thể giúp tôi khuyên Ngôn Ngôn tái hôn lại với tôi, tôi cho cô một nửa cái Mục thị này có được không?”
Trần Mộng Dao nhìn thấy bộ dạng không giống như là đang nói dối của Mục Đình Sâm thì điên tiết quay ra quát Ôn Ngôn: “Đầu óc của cậu đang nghĩ cái gì thế hả? Cậu mà không ở với anh ta thì có đàn bà khác sẽ vỗ lên người anh ta thôi.

Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ như thế, hai người ăn no dửng mỡ đấy hả?”
Ôn Ngôn bắt lực liếm môi nói: “Nói thì dông dài, cậu bình tĩnh lại một chút, mình sợ cậu sẽ bị động thai.

Kỳ thực thì… cũng không có gì to tát cả, hiện giờ mình vẫn còn ở trong Mục gia mà, tạm thời ly hôn nhưng mà vẫn chưa ở riêng, có khác biệt gì với chưa ly hôn đâu chứ… cậu cứ dưỡng thai chuẩn bị sinh con đi, đừng lo lắng chuyện của mình nữa.”
Hai mắt Trần Mộng Dao đã đỏ hoe: “Mình không lo cho cậu thì còn ai lo cho cậu nữa hả? Bà mẹ bạc tình bạc nghĩa của cậu à? Bà ta sớm đã đưa em gái cậu đi chỗ nào cũng không biết nữa rồi, cứ như là từ trước đã không cần cậu nữa vậy, bây giò ngoài mình ra thì còn có ai làm chỗ dựa lưng cho cậu nữa chứ? Cậu có phải là ngốc không thế? Tại sao chuyện lớn như thế mà không nói cho mình biết trước tiên chứ? Mình có lúc nào giấu cậu chuyện gì không, tại sao cậu lại giấu mình chứ? Cậu có còn coi mình là bạn thân nhất của cậu không thế hả?”.