Diệp Quân Tước mặt đầy sương mù: “Tôi với cô ấy từ rất lâu đã là quá khứ rồi, cô lại trăm phương ngàn kế tiếp cận cô ấy, giả vờ làm bạn với cô ấy, chỉ cần đẩy ngã cô ấy, làm cho cô ấy một xác hai mạng? Rốt cuộc đầu cô đang nghĩ cái gì vậy? Đứa trẻ trong bụng cô ấy có tội sao?! Cô ấy bây giờ đã không còn vấn đề gì rồi, nhưng đứa trẻ có thể sống hay không vẫn chưa biết, cô không có một chút áy náy nào sao?!”
Cho dù anh ta có tức giận như thế nào, đối với cô cũng chỉ là điều bình thường, anh đã đưa ra quyết định rồi, sao còn cứ năm lần bảy lượt hỏi cô. Cô dứt khoát cho bản thân là người xấu: “Tại sao tôi phải áy náy xấu hổ? Tôi sinh được con gái, lẽ nào anh không muốn một người con trai thừa kế sản nghiệp gia đình sao? Tại sao anh không cho tôi mang thai đứa con thứ hai? Không phải là anh muốn ly hôn sao? Hồi đó, tôi không sinh Nhué Nhuế anh đã không muốn tôi sinh đứa thứ hai rồi, là cái gì khiến anh thay đổi ý định của mình? Diệp Quân Tước, những lời thừa thãi thì anh đừng nói làm gì, dựa vào cái gì mà Trần Mộng Dao lại được mang thai con của anh? Tôi chính là muốn cô ta một xác hai mạng. Bây giờ tôi đang đáp ứng cho anh, ly hôn, ký tên đi! “
Ly hôn rồi, đầu xuôi đuôi lọt, cô ấy không phải vứt bỏ gia đình cô ấy, cũng không cần một cuộc hôn nhân có tình yêu. Sau này, một mình bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa, đón nhận những ánh sáng tươi đẹp mới, tật cả của hiện tại quá tôi tệ rồi.
Cô đã từng được ôm trong mây, nhưng giờ cô đã cảm nhận được cảm giác như rơi từ trên cao xuống, rất đau…
rất đau, thương tích đầy mình, cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi tất cả những chuyện này…
Diệp Quân Tước bóp tàn thuốc trong tay, đột ngột đứng lên: “Cô muốn ly hôn chứ gì? Thoả mãn cho cô, đem bản thoả thuận tới đi!”
Khúc Thanh Ca quay lên lầu, bản thỏa thuận được đặt ở’ đầu giường, cô đọc từng dòng chữ trên đó không dưới mười lần, mỗi lần đọc đều là cực hình, đặc biệt là bốn ký tự lớn “Thỏa thuận ly hôn”. Cô không có thời gian để nghĩ xem tại sao anh lại muốn nói rằng ly hôn là để thỏa mãn cô, rõ ràng là anh đề nghị ly hôn, ly hôn là anh nói trước, cô chỉ theo những gì anh nói mà làm ra bản thoả thuận ly hôn này. Trước mặt mẹ mình, cô đã nói là cô muốn ly hôn, chẳng qua là để tránh thêm phiền phức không đáng có.
Khi bản thỏa thuận ly hôn được đặt trước mặt Diệp Quân Tước, anh ta không ngần ngại ký vào chỗ tên của mình, chữ ký rồng bay phượng múa, cực giống với tính cách của anh ta.
Đợi anh ta ký xong tên mình và đặt bút xuống, Khúc Thanh Ca cũng không chần chừ, ký lên phần tên của mình, sau đó dùng ngón tay cái đóng dấu vân tay: “Khi nào đi làm thủ tục?”
Diệp Quân Tước không trả lời, mở cửa rời đi.
Cô mệt mỏi ngã xuống ghé sofa, những giọt nước mắt chảy dài nơi khoé mắt, chất lỏng mặn vẫn đâm vào hai má cô đau đớn. Qua một lúc, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh và nhìn chính mình trong gương. Cô bất ngờ cảm thấy rất khó chịu, mẹ cô đã đánh cô mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều, má cô cũng sưng rất nghiêm trọng so với cô nghĩ.
Diệp Quân Tước vừa nãy nhìn cô, chắc hẳn cảm thấy cô rất xấu xí? Vốn dĩ đã không thích, bây giờ vì chuyện của Trần Mộng Dao, anh càng ghét cô thêm rồi đúng không?
Cô chẳng còn gì nữa rồi. Ngay cả con gái của cô cũng không thuộc về cô.
Mặc dù chưa làm xong thủ tục ly hôn, nhưng giấy tờ ly hôn đã ký xong cả rồi, cô không có ý định tiếp tục ở lại trang viên của Diệp gia, tốiđó cô chuẩn bị hành lý, sau khi ru con gái ngủ, cô liền lặng lẽ rời đi.
Nếu như Nhuế Nhuế còn thức, nhất định sẽ gào khóc không để cô đi, dù sao thì con gái cô từ lúc được sinh ra đều do một tay cô chăm sóc nuôi dạy, vừa nghĩ đến khi Nhuế Nhuế tỉnh lại không thấy cô sẽ khóc đến ti tâm phân liệt, lòng cô liền đau đớn khó chịu, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Cô ly hôn và không mang theo tài sản gì, nhưng cô vẫn có một chút tiết kiệm trong tay, vì vậy trước hết cô tìm một nhà nghỉ qua đêm, rồi tìm xem có chỗ nào cho thuê nhà nào phù hợp.
Diệp Quân Tước sớm muộn gì cũng sẽ biết Trần Mộng Dao không phải do cô đẩy xuống cầu thang. Cô không muốn tưởng tượng rằng anh áy sẽ hối tiếc hay không, có lẽ là không, vì vậy, dù có thế nào cũng chẳng quan trọng nữa rồi. . Ngôn Tình Sủng
Trong đêm, cô mơ thấy Nhuế Nhuế đang khóc đòi mẹ. Cô cũng khóc và tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nhìn thấy căn phòng khách sạn lạ. Cô đau đớn, tinh thần hoảng hốt, Nhuế Nhuế chưa từng rời xa cô, Diệp Quân Tước lại không ở nhà, làm sao cô có thể yên tâm. Nghĩ đi nghĩ lại, cô đã thử điện thoại cho Diệp Quân Tước, bây giờ là 5 giờ sáng, điện thoại vào lúc này cực kỳ không thích hợp, nhưng cô ấy không thể chờ đợi thêm nữa.
May mắn thay, điện thoại được kết nối, cô vội vàng hỏi: “Nhuế Nhuế có thức dậy không? Con bé có đang khóc không? Anh có đang ở nhà không? Từ trước đến nay Nhuế Nhuế chưa từng rời xa tôi, anh phải kiên nhẫn với con, qua một thời gian con bé sẽ quen thôi…”
Điện thoại phía bên kia rất yên lặng, Diệp Quân Tước một tay cầm điện thoại, một tay ôm con gái, con gái bé nhỏ của anh vừa khóc ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt, anh dỗ con gần như cả đêm, người giống như muốn kiệt sức.
“Alo? Anh có đang nghe không? Có phải anh đang không ở nhà không? Trước khi đi tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi mà, tôi để con gái lại cho anh, anh có trách nhiệm một chút được không?” Khúc Thanh Ca có chút bất lực và lo lăng.
“Tôi ở nhà, con vừa ngủ thiếp đi, đã khóc cả một đêm, cô vừa đi không bao lâu thì con tỉnh lại, người trong nhà để gọi điện thoại cho tôi, tôi liền lập tức trở về. Cô phải gấp gáp như này rời đi sao? Không thể đợi con quen rồi hãy đi sao?. Giọng nói của Diệp Quân Tước vốn dĩ là giọng khàn, lộ chút yêu ớt, bắt lực và một số tâm trạng khác nào đó.
Khúc Thanh Ca thở ra một hơi: “Anh ở nhà là được rồi, dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi, chịu đau khổ ngắn còn hơn là đau khổ lâu dài, bình thường toàn là tôi chăm sóc con, bây giờ anh hãy làm cho con dần quen với cuộc sống không có tôi đi, như vậy là ổn rồi, không có việc gì, tôi cúp máy đây.”