Diệp Quân Tước châm chọc nói: “Chỉ vì hành vi sản sinh thế hệ sau như của động vật vậy? Vậy anh đúng là năng lực kém cỏi. Nối dõi tông đường? Ha ha… Theo như anh nói thì hương hỏa Diệp gia đã sớm đứt đoạn từ lâu rồi…”
Người khác nghe không hiểu có ý gì, Khúc Thanh Ca lại hiểu, Diệp Quân Tước thật sự đã sớm chết, Diệp gia, cũng đã sớm không có người nối nghiệp.
Khúc Thanh Niên ở trên thương nghiệp biết ăn nói, về phương diện cãi nhau, đối với Diệp Quân Tước, anh ta là hoàn toàn không có phần thắng, từ nhỏ người Khúc Thanh Niên tiếp xúc đều là xã hội thượng lưu, anh ta có thể mắng thô tục cũng chỉ có một câu đó, không giống Diệp Quân Tước đã gặp đủ loại màu sắc tình huống, trong lúc nhất thời vậy mà bí từ: “Cậu…”
Diệp Quân Tước cũng lười nói nhảm với anh ta, bảo người đưa hợp đồng đến.
Khúc Thanh Niên sống chết không chịu ký, bố Khúc đến khuyên: “Ký đi, sọt tự mình đâm thủng, cũng nên tự phụ trách vì hành vi của mình, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, đừng không thức thời như thế.
Thái độ Khúc Thanh Niên cứng rắn: “Con không ký thì cậu ta có thể làm gì con? Chỉ cần con không đồng ý, các người ký hợp đồng cũng vô dụng, con cũng là cổ đông, cũng có quyền quyết định. Con không tin hôm nay mình sẽ chết đây, ai dám phách lối như vậy chứ?”
Diệp Quân Tước có chút hăng hái nhìn Khúc Thanh Niên: “Hả? Đúng không? Vậy anh có biết tại sao nhiều anh em Diệp gia lại mất như thế không? Hửm? Anh lại còn dám ở đây gây sự, không phải đi tìm chết sao?”
Thần sắc Khúc Thanh Niên khẽ biến, nhưng vẫn không chịu nhả ra.
Mẹ Khúc một mực hôn mê lại đột nhiên mở mắt, hơi thở mong manh nói: “Thanh Niên… coi như chúng ta không may… ký đi. Về sau đừng có để cho mẹ nhìn thấy bọn họ, Khúc Thanh Ca, Diệp Quân Tước, một người mẹ cũng không muốn gặp lại!”
Thấy mẹ Khúc thay đổi ý định, Khúc Thanh Niên gấp: “Mẹ!
Mẹ thật sự muốn đem tất cả Khúc gia chắp tay dâng cho người khác sao? Sau này bị người khác cười chê như thế nào, những ngày tháng như thế con không chịu được!”
Diệp Quân Tước không còn kiên nhẫn, đập hợp đồng vào mặt Khúc Thanh Niên: “Chịu không được cũng phải chịu, là các người tự tìm đến! Đã đến giờ, tôi không có thời gian hao tổn với các người!”
Một đám bảo vệ đứng sau lưng Diệp Quân Tước lập tức vây Khúc Thanh Niên lại, Khúc Thanh Niên bị dọa đến đặt mông ngồi trên mặt đất: “Anh… Các anh muốn làm gì? Tôi nói cho các anh biết, đừng làm loạn, Diệp Quân Tước, nếu cậu dám làm gì tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Lần này mẹ Khúc cũng không dám té xỉu, gắt gao che chở con của mình: “Các người dám! Diệp Quân Tước, mày đừng khinh người quá đáng!”
Khúc Thanh Dư nhìn không được nữa, đi lên trước nhặt hợp đồng lên đưa đến trước mặt Khúc Thanh Niên: “Anh cả, ký đi, chuyện tới nước này, còn có thể làm gì chứ?
Dựa vào cái miệng này của anh, chúng ta cũng không đi được. Là anh và mẹ nói tất cả mọi người phải đến đây, không phải sao?”
Khúc Thanh Niên tức giận nhìn Khúc Thanh Dư, lại nhìn Diệp Quân Tước, cuối cùng hung tợn trừng mắt Khúc Thanh Ca, nói: “Cô đợi đấy!
Lời nói cay độc đến máy, hợp đồng cũng phải ký, chờ anh ta ký xong, Diệp Quân Tước hài lòng nhẹ gật đầu: “Được rồi, các người có thể đi, Khúc Thanh Ca sẽ chờ anh, tôi và cô ấy cùng chờ, chờ anh ngóc được đầu lên rồi tìm tôi tính sốt”
Nói xong, anh đưa tất cả hợp đồng vừa ký cho Khúc Thanh Ca: “Sau này, tất cả Khúc gia, đều là của cô.”
Khúc Thanh Ca đối mặt với ánh mắt thù hận của người Khúc gia, cảm thấy máy bản hợp đồng kia vô cùng nặng nề, cô sửng sốt một hồi mới đưa tay tiếp nhận, trái tim cũng chìm xuống theo.
Lúc người Khúc gia đi ra ngoài miệng mũi còn không sạch sẽ, Diệp Quân Tước cũng không so đo, dù sao mục đích đã đạt được rồi.
Chờ trang viên khôi phục yên tĩnh, Khúc Thanh Ca nhìn về phía Diệp Quân Tước: “Anh bị thương rồi, sao lại thành bộ dạng này? Nhanh đi thay quần áo khác, tôi giúp anh xử lý vết thương đơn giản một chút, đi bệnh viện kiểm tra…”
Nói rồi, cô đưa tay giúp anh cởi áo ngoài, bị anh ta tránh đi: “Đều là máu, đừng làm bản tay, không có chuyện gì lớn, chỉ là không cần thận bị va vào một chút, tôi đi tắm rồi thay đồ, tùy tiện xử lý vét thương một chút là được rồi. Cô cũng sửa soạn một chút đi, tôi dẫn cô đi kiểm tra, đám người kia ra tay không nặng không nhẹ.”
Tay Khúc Thanh Ca cứng lại ở giữa không trung, dừng mấy dây, mới thu về: “Tôi không sao… bị thương ngoài da mà thôi…”
Về đến phòng, Nhuế Nhuế còn không biết chuyện gì xảy ra: “Mẹ ơi, con có thể xuống dưới chơi chưa?”
Khúc Thanh Ca đưa tay sửa sang đầu tóc hơi rối bời: “Ừ, có thể, đi đi, cần thận một chút, đừng ra cửa lớn.”
Nhuế Nhuế nhìn thấy vết thương trên mặt cô, ra hiệu cô ngồi xuống, cô cười ngồi xổm xuống: “Sao thế?”
Tùy Nhuế Nhuế thổi vào vét thương của cô máy lần: “Phù phù sẽ hết đau, mẹ dạy con mà. Mẹ không cẩn thận bị ngã sao? Sao mẹ lại bất cẩn thé? Mẹ bảo Nhué Nhuế phải cẩn thận mà…”
Chóp mũi Khúc Thanh Ca hơi cay cay: “Đúng, là mẹ không cần thận, về sau mẹ sẽ cẩn thận hơn, Nhuế Nhuê thổi phù phù cho mẹ, mẹ không đau nữa rồi. Hôm nay mẹ hơi mệt, chút nữa con có thể tự đi ngủ không?”
Nhuế Nhuề ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, Nhuế Nhuế đã lớn rồi, có thể không cần nghe chuyện kể trước khi ngủ nữa, con có thể ngoan ngoãn đi ngủ.”