Ôn Ngôn cần thận hồi tưởng một lần, thực sự nhớ không nổi lúc trước trường học có nhân vật Quý Á Nam này này, nhưng mà cũng khô kỳ lạ, năm đó cô chỉ lo vùi đầu đi học, cho tới bây giờ cũng không chú ý trong trường học có người nào, trong cuộc sống của cô chỉ có Trần Mộng Dao và Thẩm Giới, hiện tại, cũng chỉ còn lại Trần Mộng Dao…
“Thật ngại quá, tôi thực sự không nhớ ra, năm đó tôi cũng tương đối ngốc nghếch đi.” Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng cười cười.
Quý Á Nam cũng không có để ý: “Không sao, trường học nhiều người như vậy, cô không chú ý tới tôi là rất bình thường, trước kia đều là bạn học một trường, cũng coi là duyên phận đi.”
Trên bàn ăn, máy người tướng trò chuyện thật vui, cũng có rất nhiều chủ đề chung.
Ăn cơm xong Ôn Ngôn phải về trước, Tiểu Đoàn Tử sắp đi học rồi, cô phải nhìn kỹ một chút. Không đợi Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao mở miệng nói tiễn cô, Quý Á Nam đã nói trước: “Để tôi đưa cô về đi, chút nữa tôi lại đến đón hai người Thanh Ca, sau khi về nước thật khó khăn mới có thể gặp được người quen, tôi ở nhà một mình cũng rất nhàm chán.”
Quý Á Nam dạng này người, thật rất khó để người ta từ chối ra miệng, cho nên Ôn Ngôn gật đầu đồng ý. . Ngôn Tình Hay
Trên đường trở về, Quý Á Nam lơ đãng hỏi tới Thẩm Giới: “Sao không nghe nói cô nhắc tới Thẩm Giới? Nghe nói sau này hai người không ở cùng một chỗ, cô… gả cho Mục Đình Sâm.”
Ôn Ngôn đã sớm buông lỏng, nhẹ nhõm nói: “Duyên phận không tới đi, hiện tại cũng rất tốt, tôi và anh ấy cũng đều lập gia đình có con rồi, riêng mình trôi qua cũng không tệ, Mục Đình Sâm đối với tôi rất tốt.”
Quý Á Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Phải không?
Vậy… rất tốt…”
Không biết có phải hay không là ảo giác Ôn Ngôn, cô nghe được một tia thất lạc trong giọng nói của Quý Á Nam, nghĩ đến hai người cũng không quen, cô cũng không nghĩ nhiều.
Quý Á Nam trực tiếp lái xe đến ngoài cửa lớn Mục trạch, Ôn Ngôn xuống xe vẫy vẫy tay với anh: “Phiền phức rồi, hẹn gặp lại, đi đường cần thận một chút.”
Nhìn Quý Á Nam lái xe đi xa, Ôn Ngôn mới quay người vào cửa, mới vừa đi tới trong sân liền nhìn thấy Mục Đình Sâm với sắc mặt đang trằm xuống. Cô giải thích: “Một bạn học đưa em về, là bạn thuở nhỏ của Khúc Thanh Ca, buỏi trưa bốn người bọn em cùng nhau ăn cơm, em cần phải trở về trước, cho nên anh áy tiễn em.”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Vậy tại sao không phải Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca tiễn em? Các cô ấy đều có xe mà?”
Ôn Ngôn cười cười đập một quyền vào ngực anh: “Chua chết được, bình dấm chua bị đổ rồi, tranh thủ thời gian thu lại đi. Nếu anh thực sự không yên lòng, lần sau em và các chị em ra ngoài, cũng mang anh, vừa vặn thiếu giỏ xách.”
Mục Đình Sâm là người kiêu ngạo như thế nào chứ? Hừ nhẹ nói: “Nghĩ hay lắm, anh giống kiểm đàn ông làm giỏ xách cho em hả? Lại để cho anh nhìn thấy có đàn ông đưa em về nhà, tất cả đều sẽ xử lý như tình địch.”
Ôn Ngôn cười đến không dừng được: “Ai dám làm tình địch với Mục tổng chứ? Anh tự tin về bản thân mình chút có được không? Chuyện em còn không dám nghĩ, anh ngược lại là thật biết nghĩ, một ngày này anh đều ở nhà, có dạy Tiểu Đoàn Tử đọc sách biết chữ không? Đừng đẻ đến trường hỏi cái gì cũng không biết.”
Mục Đình Sâm nghĩ đến đây liền đau đầu: “Nó cũng không thích đọc sách biết chữ, chỉ mê vẽ tranh, em còn không làm gì được nó, anh có cách nào sao? Trông con thật mệt mỏi, anh trông con cho tới trưa thì không chịu nổi, buổi chiều đến em đi, anh phải đến công ty một chuyến, làm xong liền trở lại.”
Ôn Ngôn liếc mắt: “Đàn ông chính là như vậy, cái gì cũng bớt việc, ngại phiền phức liền trốn đi xa, anh còn có thể lại chân thực một chút sao? Lúc đầu chuyện sinh con đàn ông các anh cũng chỉ dùng một chút sức lực, chuyện khác đều là phụ nữ làm, con sinh ra rồi anh còn không muốn quản, dựa vào cái gì?”
Càng nghe lời này của cô, Mục Đình Sâm càng cảm thấy có chỗ nào trở nên không giống: “Em thế này là tình huống gì rồi? Trước kia để em nói một chữ thô tục e cũng nói không lên lời, hiện tại lời này em cũng có thể tùy tiện mở miệng nói ra?”
Ôn Ngôn hồi tưởng một chút lời nói mới rồi, không cảm thấy bất thường chỗ nào: “Có vấn đề sao? Chẳng lẽ em nói không phải sự thật sao? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, em nói chuyện còn cần nghiên cứu sao?”
Mục Đình Sâm đưa tay bất đắc dĩ nhéo nhéo gương mặt của cô: “Được rồi, anh đến công ty trước. Sau này em chỉ có thể nói mấy lời kiểu đấy với anh, không được tùy tiện nói với người khác.”
Nhìn anh đi xa, Ôn Ngôn sờ lên gương mặt vừa bị anh nhéo, giống như còn có dư ôn vẫn tồn tại, người đàn ông này, vẫn là bị cô hàng phục thôi.