Ôn Ngôn có chút hối hận hẹn Khúc Thanh Ca tới nơi này, Diệp Quân Tước vốn đang hiểu làm Quý Á Nam, cô đã làm trò điên gì khi hẹn Khúc Thanh Ca tới nơi này ăn cơm?
Cô chỉ đơn thuần cảm thấy thức ăn ở đây ngon, cuối tuần muốn cùng chị em tụ tập mà thôi…
Tựa hồ nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, Khúc Thanh Ca nói: “Ôn Ngôn, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cho dù cậu không nói cho mình biết, mình cũng sẽ biết, cậu không cần cảm thấy là cậu lơ đãng nói một câu dẫn đến.
Cậu không có bởi vì quan hệ giữa Diệp Quân Tước mà thiên vị anh ấy, mình đã rất cao hứng, dù sao nghiêm túc, cậu là chị dâu của anh ấy, mình mới là người ngoài.”
Thì ra Khúc Thanh Ca đã nghĩ tới mức độ này sao?
Ôn Ngôn có chút xáu hồ, cô thật đúng là không thay Diệp Quân Tước suy nghĩ quá, với trạng thái của Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước, cô thật sự rất khó đem quan hệ anh trai chị dâu ngồi thật a.
Mấy nay Quý Á Nam đều ở nhà hàng, nhưng không bận rộn như trước, thấy các cô tới, rất tự nhiên ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.
Chờ thời gian lên món, anh ta pha cho bố người một ấn trà hoa hồng, rót từng chén cho bố người.
Chén đầu tiên, đặt ở trước mặt Ôn Ngôn.
Bồ người đều ngần ra, nhìn thế nào cũng là quan hệ giữa Quý Á Nam và Khúc Thanh Ca tốt nhất?
Tại sao tách trà đầu tiên này lại được cho Ôn Ngôn?
Ôn Ngôn ngồi cùng Trần Mộng Dao, Quý Á Nam ngồi bên cạnh Khúc Thanh Ca, theo lý anh nên ưu tiên cho người gần nhất với mình.
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người lại khôi phục bình thường, có lẽ đây chỉ là thói quen cá nhân mà thôi, không có gì lạ.
Hết lần này tới lần khác, Trần Mộng Dao thích nói đùa, nhấp một ngụm trà cười hì hì hỏi: “Ngôn có phải đã ăn rất nhiều cơm ở đây không?
Quan hệ của hai người hình như rất tốt, ngay cả rót trà cũng ưu tiên cho cậu, mình còn tưởng sẽ cho Thanh Ca trước.”
Thân thể Quý Á Nam cứng đờ không thể cảm thấy, lập tức cười nói: “Cô quan sát thật cần thận, Ôn Ngôn cũng chỉ đến một hai lần, mọi người lại đều là bạn bè tốt của Thanh Ca, tôi đều đối xử bình đẳng.”
Ôn Ngôn cười vỗ Trần Mộng Dao một cái: “Cậu gì đây?
Không có việc gì uống nhiều trà, trong lòng sặc!”
Ánh mắt Quý Á Nam dừng lại trên người Ôn Ngôn một lát: “Tôi đi vào phòng bếp thúc giục, mọi người nói chuyện trước đi.”
Khúc Thanh Ca gật gật đầu: “Được, anh đi đi, không cần để ý đến chúng tôi.”
Chờ người vừa đi, Trần Mộng Dao miệng lại càng không thể nắm được cửa: “Quả thực quá ôn nhu, mình phát hiện tay Quý Á Nam nhìn thật đẹp a, ngón tay đặc biệt thon dài, còn trắng, có thể đi làm dầu tay rồi.
Nụ cười của anh ta giống như có sức hút, nhìn anh ta cười, mình không nhịn được cười theo.
Nếu không phải mình đã có Kính Thiếu Khanh, mình nhát định đuổi theo anh ta.”
Khóe miệng Khúc Thanh Ca giật một cái: ‘Chẳng lẽ Kính Thiếu Khanh đối với cậu không ôn nhu sao?
Mình cảm thấy Kính Thiếu Khanh như vậy cũng đặc biệt tốt a, cậu liền dễ dàng động tâm với nam nhân khác như vậy?”
Trần Mộng Dao vẫy tay: “Động tâm?
Không dám không dám, chỉ là thưởng thức mà thôi.
Cậu nói không sai, Kính Thiếu Khanh nhà mình cũng rất ôn nhu, nhưng trước khi quen biết mình anh ấy cũng không ôn nhu, còn là một tay ăn chơi, thành lưu ngay cả bụi hoa.
Thích Kính Thiếu Khanh lại không ngăn cản mình thưởng thức nam nhân khác, bất kỳ người nào, đều có thể trở thành một đoạn phong cảnh đẹp trên con đường nhân sinh, không thể dừng chân chiếm hữu, đi ngang qua nhìn một cái còn phạm pháp sao?”