Trong giờ phút quan trọng này, loại chuyện này nói ra chỉ sẽ đem sóng gió đổ lên đầu Mục Đình Sâm, có phải Mục Đình Sâm làm hay không vẫn chưa thể chắc chắn…
Chuyện lần nữa trở nên phức tạp, Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nói: “Tôi và Quý Á Nam không phải đang hẹn hò, chỉ là giữa bạn học cũ gặp mặt mà thôi, đó chỉ là một hiểu lầm, tôi đã nói rõ cùng chồng tôi rồi, Quý Á Nam bị bắt cóc các vị hẳn nên bận tâm làm sao cứu người trở lại, chạy đến nơi này.
làm ầm có ích lợi gì? Thời gian càng trì hoãn, anh ấy càng nguy hiểm, các người không biết sao?”
Bố mẹ Quý Á Nam cũng không lên tiếng, bọn họ “bệnh cấp loạn đầu y(*)”, đã đường cùng, bất kể là có phải Mục Đình Sâm làm hay không, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể cho là Mục Đình Sâm làm, như vậy ít nhất cầu xin Mục Đình Sâm thu tay lại, Quý Á Nam còn có đường sống.
(*) cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Mục Đình Sâm một mực không nói đột nhiên mở miệng: “Các người tìm sai người rồi, chuyện tôi đánh cậu ta tôi thừa nhận, nhưng chuyện bắt cóc, không liên quan tới tôi.
Các người có thời gian dây dưa cùng tôi ở chỗ này, không bằng suy nghĩ làm sao cứu người, theo tôi biết, vụ án như vậy, có rất ít người bị bắt cóc còn có thể sống trở về nhà, nếu như không có chuyện khác, các người có thể đi.”
Nghe được Mục Đình Sâm nói như vậy, bố mẹ của Quý Á Nam trố mắt nhìn nhau.
Khúc Thanh Ca có chút mờ mịt: “Tôi không có? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hỏi chuyện này? Tôi nghi ngờ anh cả không sai, nhưng trước khi chưa chắc chắn, nói chuyện này ra ngoài, không phải là bắt đầu nghi ngờ anh ấy sao?
Nhất là bố mẹ A Nam, sau này biết, nhất định sẽ cho là chính anh cả làm, tôi dĩ nhiên sẽ không nói.”
Từ giọng nói, Khúc Thanh Ca không có nói dối, Ôn Ngôn lâm vào mê mang: “Không phải cô sao… Vậy là ai2 Người biết chuyện đó cũng chỉ có máy người chúng ta, tôi cảm thấy Quý Á Nam chắc sẽ không đem loại chuyện này nói cho bố mẹ anh ấy. Sáng nay, bố mẹ anh ấy đến công ty tìm Mục Đình Sâm gây chuyện, nhìn dáng dấp đã cho là Mục Đình Sâm làm, bây giờ trên dưới công ty cũng đang bàn tán chuyện này.”
Khúc Thanh Ca cũng nghĩ không thông là chỗ nào có vấn đề: “Tôi thật sự không có nói cho bố mẹ A Nam, Ôn Ngôn cô phải tin tưởng tôi! Lúc đang nghỉ ngờ anh cả, tôi chỉ gọi cho một mình cô, A Nam bị bắt cóc tôi rất lo, nhưng cũng không biết nặng nhẹ, loại chuyện này không phải chuyện đùa, nếu như hiểu lầm anh ấy cũng không tốt.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên do, mở máy tính ra liền kiểm tra cẩn thận tin tức liên quan tới chuyện Quý Á Nam bị bắt cóc, bây giờ sự việc còn đang kéo dài, càng ngày càng nghiêm trọng, tên bắt cóc đã không muốn cùng người Quý gia liên lạc thương lượng tiền chuộc, bây giờ sông chết của Quý Á Nam không rõ.
Buỏi chiều sau khi tan làm, Ôn Ngôn phát hiện Mục Đình Sâm mang vệ sĩ, ngay cả trên đường về nhà, cũng có hai chiếc xe đi theo, lưu tâm không sai, nhưng điều này cũng không khiến cho lòng người khỏi lo âu, đã nghiêm cẩn đến mức độ này sao?
Không chỉ Quý Á Nam dầu sôi lửa bỏng, cô và Mục Đình Sâm cũng giống vậy.
Buồn cười là, bố mẹ Quý Á Nam đem chuyện buổi tối Ôn Ngôn và Quý Á Nam âm thầm gặp mặt bị Mục Đình Sâm bắt gặp báo cho truyền thông, mặc dù chưa sáng tỏ nghỉ ngờ là Mục Đình Sâm làm, nhưng mọi người cũng không phải người ngu, mũi nhọn trực tiếp chỉ hướng Mục Đình Sâm.
Dĩ nhiên, đây nhiều lắm là coi như là nghi ngờ và tin vịt, còn chưa đủ chứng cứ để đem Mục Đình Sâm hoàn toàn đưa vào đối tượng tình nghỉ, cảnh sát vẫn không thể đến cửa tìm Mục Đình Sâm đối chất.
Về đến nhà, nhìn Tiểu Đoàn Tử, đột nhiên Ôn Ngôn có chút nghĩ mà sợ, dặn dò Lâm quản gia: “Chú Lâm, Tiểu Đoàn Tử tạm thời cũng không cần tới trường học, bây giờ tình hình có chút loạn, cần thận một chút thì tốt hơn.”
Lâm quản gia từ trước đến giờ sẽ không hỏi nhiều nguyên nhân, chẳng qua chỉ đáp một tiếng.
Mục Đình Sâm bây giờ đang bị vây vào tình trạng một chỗ, lạnh lùng nói: “Tại sao phải sợ? Bảo vệ sĩ đưa Tiểu Đoàn Tử đi học là được, anh cũng không tin người Quý gia còn dám lấy con trai anh uy hiếp anh để trả thù! Có bản lĩnh liền lấy chứng cứ anh bắt Quý Á Nam ra, nói mà không bằng không chứng bọn họ có thể làm gì?”
Ôn Ngôn có chút nhức đầu: “Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn nên cần thận một chút, chó cùng rứt giậu, lữo như thật xảy ra chuyện gì sao? Em không gánh nồi nguy hiểm này, em cũng chỉ có một người con trai như vậy, em sẽ không để thằng bé mạo hiểm, trường học tạm thời không đi, lần này nghe em. Em biết bây giờ trong lòng anh không dễ chịu, những lời đồn đó khiến anh phiền não, vậy cũng đừng để ý tới.”