Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1134



Nếu không phải bắt đắc dĩ, cô cũng không muốn ra tay với một bà lão, đây là bị làm cho không còn biện pháp khác, người bắt cô tới đây rốt cuộc có ý định gì? Cô không thể ngồi mà chờ chết!”

Nghĩ tới đây, cô quét mắt bốn phía, muốn tìm đến “vũ khí”

phù hợp, tốt nhất là chỉ có thể đem người đánh ngắt xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng, cô không muốn đoạt mạng người khác.

Cô chưa kịp có hành động, bà lão đột nhiên mở miệng nói ra: “Ôn tiểuthuw, tôi biết cô đang có ý nghĩ gì, bà lão như tôi thật dễ giải quyết, nhưng, chỉ cần chủ nhà không muốn gặp cô, cho dù tôi chết ở đây, người đó cũng sẽ không lập tức lộ diện, thời điểm đến, tự nhiên người đó sẽ tới. Ở trong tròng cô có quần áo sạch sẽ, cô đi thay một bộ đi.

Trong lòng Ôn Ngôn hơi hồi hộp, cô còn chưa bắt đầu động, đối phương làm sao biết trong nội tâm cô đang suy.

nghĩ gì?

Bảo cô thay quần áo, là trên người cô có mùi rồi…

Cô hồ nghỉ giơ cánh tay lên ngửi một cái, tựa như là có một chút mùi mồ hôi… Từ hôm qua giày vò đến bây giờ.

cũng chưa tắm.

Cô ném quả táo ăn một nửa đi, trở về phòng thay bộ quần áo sạch, trước khi tắm rửa, cô vào phòng tắm nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác nhận không có loại đồ như camera mới yên tâm tắm rửa.

Tắm rửa xong, cô đi đến ghế sô pha phòng khách mở TV, nơi thứ duy nhất có thể tiêu khiển là cái TV này, ít nhất thế này cũng có thể biết được tình hình bên ngoài.

Cũng là nhìn TV mới biết được, cùng ngàu cô mắt tích, Mục Đình Sâm cũng ở tang lễ, bộ dáng anh như sắp phát điên, làm cô trong nháy mắt mà nhòe mắt đi.

Ccahs một màn hình TV lạnh lếo, cô không có cách nào chạm vào anh, lần đầu tiên cô có khát vọng trở lại bên cạnh anh như thế, khát vọng ôm được anh…

Bà lão kia luôn có thể làm cô tức giận không vui, TV đột nhiên đen lại, cô quay đầu mới phát hiện, là bà lão tắt đi.

Bà lão vẫn là biểu tình và giọng điệu đó: “Tối hôm qua cả đêm cô đều không nghỉ ngơi, hiện tại đi ngủ đi, chuyện không nên nhìn cũng đừng nhìn, tránh loạn tâm.”

Ôn Ngôn tự nhận là tâm lý phòng tuyến coi như cường đại, cho nên phát hiện bị trói tới đây về sau cô đều không có phát điên, thế nhưng là lúc này, cô nhịn không được, một tay cô quét hết đồ trên bàn xuống mặt đất, quát ầm lên: “Đến cùng là bắt tôi tới đây? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Muốn chém giết muốn róc thịt cho sảng khoái!”

Bà lão không buồn không giận, ngồi xổm người xuống yên lặng thu thập bừa bộn trên mặt đất.

Ôn Ngôn lên cơn giận dữ, nhặt lên một viên mảnh vỡ hung hăng rạch vào tay mình, máu tươi lập tức chảy ròng ròng xuống.

Bà lão tháy thế giật mình: “Cô làm gì thế?”

Ôn Ngôn nhanh chóng lùi về phía sau, không cho bà lão đụng vào người mình: “Tôi đoán không sai, người bắt tôi tới nơi này không muốn tôi chết đúng không? Nếu không tại sao lại cho người hầu hạ, để tôi ăn sung mặc sướng?

Nói thật, bảo tôi làm gì bà, tôi không xuống tay được, vậy nếu tôi chết ở đây thì sao? Tên kia vẫn có thể thờ ơ, vẫn không lộ diện sao?”

Bà lão chau mày: “Cô tội gì phải thế? Chủ nhà đã thông báo không thể để cho cô xảy ra chuyện, tôi đi gọi điện thoại thông báo với người đó một tiếng, cô đừng làm chuyện điên rồ nữa, nếu cô chết, thật sự cái gì cũng bị mắt, cô cũng không thể gặp người cô muốn gặp nữa.”

Ôn Ngôn trên mặt thờ ơ, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, cô thành công rồi, muốn chính là hiệu quả này, cô mới không thật ngốc như vậy nghĩ quần tìm chết, cô muốn biết rõ ràng người bắt cóc cô rốt cuộc là ai, có mục đích gì!

Bà lão lên lầu một hồi, rất nhanh lại xuống tới: “Chủ nhà nói trước hét để cho tôi giúp cô xử lý vét thương đã, chút nữa cậu ấy có thời gian thì sẽ tới.”