Kính Tiêu Nhiễm thè lưỡi, thử nghiệm nhấp ngụm rượu, cảm giác mang theo mùi rượu ngọt ngào, làm cô trong nháy mắt liền yêu: “Uống ngon thật!”
Khóe môi Mục Tinh Ngôn không tự chủ có chút nâng lên: “Uống ít một chút.”
Trần Mộng Dao nhìn xem cậu, chuẩn bị mấy giây, hỏi: “Người kia… có phải là bạn gái của con không?”
Mục Tinh Ngôn không kịp phản ứng: “Cái gì? Không có, vì cái gì hỏi như vậy? Con bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ yêu đương tìm bạn gái?
Kính Tiêu Nhiễm theo bản năng thốt ra: “Người cũng mang về nhà rồi, anh còn nói không phải?”
Mục Tỉnh Ngôn có chút bắt đắc dĩ: “Không phải, mọi người suy nghĩ nhiều rồi, đây chẳng qua là… một bạn học mà thôi, có chút quen biết thôi, là ở’ tạm chỗ con.”
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, dì còn tưởng rằng con thật sự có bạn gái rồi.”
Một bên Kính Thiếu Khanh lặng lẽ meo meo đẩy cô: “Ăn cơm, nói những thứ này làm gì? Tỉnh Ngôn cũng lớn như vậy rồi, đó là tự do của thằng bé.”
Trần Mộng Dao nhếch miệng, mười phần không vui kết thúc “đề ra nghi vấn”. Ban đầu là bởi vì nghĩ là trí thông minh của con gái thiếu hụt, cô mới từ bỏ suy nghĩ kết thông gia từ bé, hiện tại con gái cô các phương diện bình thường, cô đương nhiên vẫn là nghĩ “phù sa không chảy ruộng người ngoài”. Cộng thêm Mục Tỉnh Ngôn lại là cô nuôi lớn, ý nghĩ này trong lòng cô liền giống như dây leo sinh trưởng lên vậy.
Bệnh viện.
Khi An Nhiên “tỉnh lại”, biết được Mục Tinh Ngôn rời đi ngay sau khi cô ta vào phòng cấp cứu, trong nội tâm cô ta không thể nói là tư vị gì, cái này không phải là cô ta mất công nháo rồi sao? Cô ta hỏi lái xe muốn điện thoại di động, gọi điện thoại cho Mục Tỉnh Ngôn.
Điện thoại vừa tiếp thông, không đợi Mục Tinh Ngôn nói chuyện, cô ta liền thút thít nói: “Anh ở đâu? Em cho là anh sẽ chờ em ra ngoài… em không còn có cái gì nữa, em chỉ có anh, em ở bệnh viện rất sợ hãi, truyền nước biển mu bàn tay sưng một mảnh lớn, anh mau tới đây có được hay không?”
Đầu bên kia điện thoại, Mục Tinh Ngôn ăn cơm xong đang cùng mấy người Kính Thiếu Khanh nói chuyện phiếm, về nước về sau còn không chưa từng bình yên ở chung, hai lần đều là bởi vì điện thoại của An Nhiên làm cậu không thể không rời đi, cậu hít sâu một hơi, nói: “Tôi tới ngay, cúp trước đây.”
Trần Mộng Dao tò mò hỏi: “Ai vậy? Lại là người con gái tên “Tiểu Nhiên” kia sao? Lần trước cũng là cô ấy? Cô ấy thật sự chỉ là bạn học của con sao? Dính con như thế, giống như bạn gái vậy…”
Dưới cái nhìn của cô, người con gái dính người đáng ghét nhất, nhất là kiểu dính người đến không phân nặng nhẹ.
Tắt cả mọi thứ liên quan đến “Tiểu Nhiên”, cô đều là từ trong miệng Kính Tiêu Nhiễm biết được, từ nhỏ đến lớn, Kính Tiêu Nhiễm cái gì cũng không biết giấu diếm cô.
Mỗi lần Mục Tinh Ngôn tới đây đều bị An Nhiên gọi điện thoại đi, cái này không khỏi để cô có chút bất mãn, con trai cô nuôi nhiều năm như vậy, thật vất vả về mới nước, còn không thể nhìn thêm máy lần. . Truyện Thám Hiểm
Mục Tinh Ngôn không muốn để cho bọn họ lo lắng, không có đem chuyện của An Nhiên nói ra: “Không sao, thân thẻ cô ấy không tốt, ở bệnh viện, con đi qua nhìn một chút, ngày mai bố Kính đến công ty với con một chuyền, về sau có nhiều thời gian cùng một chỗ, con cũng không xuất ngoại nữa, hôm nay con đi trước.”
Đến khi cậu rời đi, Trần Mộng Dao giáo huấn con gái của mình: “Con nhìn con xem, người từ nhỏ đến lớn nuôi dưỡng ở dưới mí mắt, con cũng bắt không tốn sức, cái người gọi Tiểu Nhiên kia, cô ta tính rễ hành nào? Lại nhiều lần gọi điện gọi anh con đi, con liền không có chút phản ứng, thật không có tiền đồ! Mẹ cũng không tin bắt luận gia thế hay con người, con đều thích hợp gả vào Mục gia hơn, đường mẹ trải cho con rồi, con tự mình đi đi! Dì Ôn Ngôn của con biết con không biết tranh như thế, sẽ tức giận đến nhảy lên đánh con đấy!”