An Nhiên hướng về phía đám người mỉm cười: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Diệp Tâm Nhuế cũng không thích bộ dáng này, khinh thường nhai kẹo cao su, thuận tiện còn thổi một cái bong bóng lớn: “Cô tới được đây đều dựa vào bản lĩnh, sao có thể dựa vào người khác chiếu có? Hiện tại chúng ta phải họp, người không có phận sự mời đi ra ngoài.”
An Nhiên cảm nhận được địch ý đến từ Diệp Tâm Nhué, cố nén xấu hồ quay người đi ra.
Khúc Thanh Ca đưa tay chọc chọc gáy của con gái: “Con làm gì thế? Đó là bạn học của anh con, đừng có không lịch sự như thế.”
Diệp Tâm Nhuế xem thường: “Vốn chính là thế mà, chúng ta mở cuộc họp gia đình, cô ta ở đây làm gì.”
Trần Mộng Dao mừng thầm trong lòng, còn không có đến phiên cô biểu đạt không vui, Diệp Tâm Nhué liền giúp cô thuận miệng, cô là càng xem cô gái này càng cảm thấy thích, hiềm khích nhiều năm trước với Diệp Quân Tước cũng tan thành mây khói: “Nhuế Nhuê, buổi tối đến nhà dì ăn cơm đi?”
Diệp Tâm Nhuế giơ cái ký hiện OK: “Được, ăn cơm xong con và Nhiễm Nhiễm đi dạo phó, gần đây bị bố con nhốt trong nhà cháu sắp buồn bực đến phát điên rồi.”
Diệp Quân Tước nghe được: “Nếu con nghe lời còn phải nhốt con sao? Được rồi, nói chuyện chính sự đi.”
Cửa ban đóng lại ròng rã ba giờ, An Nhiên ở ngoài đời ba giờ.
Trong nội tâm cô ta có rất nhiều ủy khuất và không vui, thế nhưng chỉ có thể chịu đựng như thề.
Người không phòng làm việc, không ai là người cô ta có thể chọc vào, chuyện duy nhất cô ta phải làm, chính là nắm được Mục Tinh Ngôn, hung hăng đánh mặt tất cả mọi người!
Mãi mới chờ đến lúc đến lúc cửa lần nữa mở ra, người đầu tiên ra lại là Mục Tinh Ngôn và Diệp Tâm Nhué, Diệp Tâm Nhuế còn thân mật kéo cánh tay Mục Tỉnh Ngôn.
An Nhiên cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diệp Tâm Nhuế liền nhắc nhở: “Chúng ta sắp đi ra ngoài ăn cơm, không phải hôm nay cô bắt đầu công việc ở đây sao? Vậy liền đi đến nhà ăn nhân viên đi, đồ ăn ở đó rất tốt.”
An Nhiên ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Mục Tinh Ngôn, Mục Tinh Ngôn nhíu nhíu mày, nói: “Đi đi, sớm muộn cũng phải quen.”
An Nhiên đương nhiên không muốn bị xa lánh như thé, thấp giọng nói: “Em không biết đường…”
Diệp Tâm Nhuế buông cánh tay Mục Tinh Ngôn ra, đi lên trước nói: “Không biết đường không sao, tôi dẫn cô đi.”
An Nhiên cắn răng, cố giả khuôn mặt tươi cười: “Được, cảm ơn.”
Hai người trước vào thang máy, chờ không có người bên ngoài, Diệp Tâm Nhuế tức giận hỏi: “Nghe nói cô ở Mục trạch? Cô thật là có chút bản lãnh.”
An Nhiên cười nhạt một tiếng: “Cũng vậy, có thể hỏi một chút vì sao cô có địch ý với tôi không? Chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, hình như cô không thích tôi.
Diệp Tâm Nhuế từ trước đến nay không thích cùng người khác nói đại đạo lý, sẽ chỉ dùng cách trực tiếp nhất kích thích: “Cảm giác của cô sai rồi, đây không phải là địch ý, là ghét bỏ. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, toàn thân cao thấp của cô cộng lại còn không cao quý bằng một cái vòng tai của tôi, không phải người của một thế giới, sao có thể tụ cùng một chỗ?
Nhân sinh quan giá trị quan đều không giống đúng không?
Tôi không biết nguyên nhân gì để Mục Tinh Ngôn đem cô về nhà, cô cũng đừng sỉ tâm vọng tưởng, anh ấy là con trai độc nhất Mục gia, người con gái của anh ấy, tuyệt đối không có khả năng là người đầy bụi đất như cô.”
An Nhiên cười lạnh một tiếng: “Không phải bố anh ấy cũng cưới đứa cô nhi sao? Ai không biết mẹ anh ấy là cô nhi được Mục gia thu dưỡng? Trên thế giới này, không có việc gì là không thể nào, lời nói đừng bảo đảm.”
Thần sắc Diệp Tâm Nhuề lạnh xuống: “Cô biết mình đang nói cái gì không? Điên rồi sao? Cô xứng so với mẹ anh ấy? Mẹ anh ấy đúng là được Mục gia thu dưỡng từ nhỏ không sai, nhưng là lúc trước Ôn gia cũng là gia đình giàu có, thiên kim danh viện nhỏ và loại chim sẻ nhỏ bé như cô là hai loại khác nhau, hiểu không? Những này khẳng định không phải chính miệng Mục Tỉnh Ngôn nói cho cô, xem ra cô còn bỏ khá nhiều công sức mà, vậy cô có biết, anh ấy có vị hôn thê rồi không?”