Mục Tỉnh Ngôn đột nhiên nghiêm túc nói: “Không sợ, anh thích em như trước. Nếu thật sự không kiếm được bạn gái, em cứ lấy bản thân thường lại cho anh, dù sao đây.
cũng là điều mà dì đã luôn mong chờ.”
Mặc dù đây có vẻ như là nói đùa, nhưng nhịp tim của Kính Tiểu Nhiễm vẫn lỡ mất nửa nhịp, khi cô hoảng hốt, lưỡi liền dùng không được, suốt một lúc cũng không thể nói được lời nào.
Mục Tinh Ngôn khẽ nheo mắt, đột nhiên tiến tới trước mắt cô: “Em vẫn giống như hồi còn nhỏ, khi căng thẳng, đầu lưỡi sẽ thắt lại, ngay cả nói cũng không thể nói được…”
Giọng nói của cậu không hiểu sao lại đầy cám dỗ, khiến Kính Tiểu Nhiễm ngây dại.
Từ nhỏ đến lớn, anh trai Kính Tinh Phàm của cô là người không đáng tin cậy nhất, ngược lại, Mục Tinh Ngôn là người kiệm lời ít nói nhất, nhưng lại dịu dàng nhất với cô, cậu cũng là loại người lớn lên đứng đắn, nhưng lúc này đây lại đột nhiên trở nên có chút “không đứng đắn”!
Lúc này, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt, hơi thở đan xen, dần dần kéo dài một bầu không khí mập mờ.
So với sự tỉnh táo của Mục Tinh Ngôn, đôi mắt của Kính Tiểu Nhiễm lại mở to, có vẻ hơi đờ đẫn.
Cô không để ý khoảng cách giữa hai người vẫn ngày càng gần, chỉ biết nhịp tim của mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!
Cho đến khi đôi môi ấm áp của anh chạm vào môi cô, cô mới nhận ra, họ đang hôn nhau!
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là cậu hôn cô!
Đây cũng không phải là nụ hôn đầu của cô, nói đến nụ hôn đầu của cô cũng là trao cho cậu, đó là vào một buổi trưa nóng nực năm cô 9 tuổi, cô và Kính Tinh Phàm trở về từ một ngày lang thang bên ngoài, khát đến mức muốn bốc khói, vừa bước vào cửa, đúng lúc thoáng thấy Mục Tinh Ngôn đang ăn miếng kem cuối cùng, cô nhớ ra đó là cây kem cuối cùng trong tủ lạnh, mắt cô xanh đi, ứa nước mắt đi lên đoạt lấy một miếng, lập tức hôn người đến mức ngã xuống.
Khi đó cô rất ngây thơ, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ, tất cả những gì cô muốn là hương vị tươi mát.
Kính Tinh Phàm cũng muốn bắt chước cô, nhưng đáng tiếc là đã bị Mục Tinh Ngôn tát không thương tiếc…
Khi cô đang suy nghĩ lung tung, Mục Tỉnh Ngôn đã không lưu loát cạy mở răng cô, cô nếm được vị bạc hà trong miệng cậu, trong đầu choáng váng không biết tại sao, cũng không biết phải đặt tay ở đâu, chính cậu là người đã dùng tay hướng dẫn cô vòng tay qua eo anh.
Khi cô từ từ bị cậu đè lên giường, điện thoại di động của cậu vang lên không đúng lúc, cô đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy cậu ra rồi lao ra ngoài: “Anh ơi, anh nhớ ăn sườn xào chua ngọt bố em làm cho anh nha, em xuống hỏi dì An cơm nước xong chưal”
Mục Tinh Ngôn nhìn ID người gọi trên điện thoại mà chán nản, chán nản đến như thế nào chứ? Đến mức muốn đánh chết tươi người lại đi gọi vào lúc này.
Nhìn ba chữ “Kính Tinh Phàm” vẫn đang nhảy dựng lên, cậu vươn tay ấn nút trả lời nhưng lại không nói gì, hiện tại cậu không muốn để ý đến tên này một chút nào.
“Mục Tinh Ngôn, anh đang làm gì vậy?”
“Nói đi.”
“Alo? Alo? Chuyện gì thế…”
“Tiểu Đoàn Tử? Đoàn Tử, Đoàn Đoàn? Anh nói một tiếng đi CHỮ: Mục Tỉnh Ngôn không nhịn được nữa: “Đoàn cái gì mà Đoàn? Đây!”
Đầu dây bên kia, Kính Tinh Phàm cười đến mức muốn sốc hông: “Ha ha ha ha, em còn tưởng đường dây có vấn đề nên anh không thể nghe em nói! Tháng sau em về, bây giờ anh thế nào? Gặp em gái em chưa? Có phải nó lại xấu đi nữa rồi không? Mỗi lần em call video với nó nó đều không thích lộ mặt cho em nhìn, không cho em cơ hội tổn hại nó, có phải mẹ em còn ép anh lấy nó không?”