Qủy mới biết sao lâu như vậy cô vẫn chưa quen với chuyện này, suốt quá trình cô khó chịu không thể chịu đựng được, cũng có đôi khi cô cảm thấy rất vi diệu… Nhưng vẫn không đủ để cô đến mức nghiện ngập, cô
thà không làm chuyện này!
Lời từ chối của cô trước giờ luôn là vô ích, anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi cô, vừa nghĩ đến anh không mặc gì, cô cũng không dám động đậy, sợ đụng phải thứ không nên chạm vào, vì vậy cô chỉ có thể có gắng quay đầu sang chỗ khác tránh khỏi nụ hôn của anh:
“Đừng như vậy…”
“Cô không thích?” Anh thở vào lỗ tai khiến cô hơi ngứa.
“Ừm… cảm giác kỳ lắm.” Cô thành thật trả lời.
“Kỳ? Kỳ như thế nào?” Anh kiên nhẫn hỏi.
“Đó là… Tôi luôn cảm thấy chúng ta không nên làm
loại chuyện này, trong mắt tôi anh không phải là đàn
ông…” Cô chưa kịp nói xong thì sắc mặt anh đã u ám
đáng sợ, cô giật mình: “Ý tôi không phải vậy! Ý tôi là tôi luôn nghĩ anh là người đã nuôi nắng tôi, lúc đó tôi mới tám tuổi thôi mà anh thì đã lớn rồi. Anh giống như một người anh, một người cha… nên tôi thấy rất kỳ lạ…
Sắc mặt Mục Đình Sâm tối sầm lại: “Đã lâu như thế mà cô vẫn chưa quen tôi là người đàn ông của cô? Xem ra là tôi làm chưa đủ.” Nói xong, anh liền Xoay người đè lên không cho cô phản ứng. Trên người cô, bộ đồ ngủ mỏng tang không qua nửa phút đã rơi dưới tay anh.
Một hồi vận động khiến người ta tim đập mặt đỏ kéo dài liên tục đến hai giờ, cuối cùng cũng khép lại trong
hơi thở gấp gáp nặng nề của Mục Đình Sâm.
Mái tóc rối tung của Ôn Ngôn bung xõa trên gò má cô càng tồn thêm nét ửng hồng trên gương mặt trắng ngần, đôi môi cô hơi hé mở khiến anh có xúc động muốn âu yếm thêm lần nữa, nhưng cô phản đối, nhắc nhở anh đã bốn giờ sáng rồi, anh mới chịu thôi: “Nếu
không phải ngày mai họp sớm ở công ty, tôi nhất định
sẽ khiến cô tự thừa nhận tôi là người đàn ông của cô!”
Giờ phút này cô muốn khóc không ra nước mắt, không dám nói lung tung, lúc anh tức giận tính cách
thật sự rất kém… rất kém… nhất là ở trước mặt cô.
Sáng sớm hôm sau dậy sớm, cả hai đều có quằầng thâm dưới mắt, sự thiếu ngủ và mệt mỏi trầm trọng
hiện rõ trên khuôn mặt.
Ăn sáng xong, Ôn Ngôn nhắm mắt lại, cô chợt nghĩ công ty của Lâm Táp cách nhà xa, cô sẽ phải chuyển sang xe buýt để đến đó, rất có thể sẽ đến muộn nên
cô sợ đến mức chưa kịp ăn xong đã xách túi chạy.
Mục Đình Sâm ngăn cô lại: “Cô làm gì vậy? Ăn xong
đi đã chứ?”
Cô vừa thay giày vừa nói: “Không còn thời gian, tôi
sắp muộn rồi, anh cứ từ từ ăn đi, tôi đi trước.”
Anh đặt đũa xuống, đi đến trước cửa kéo cô lại bàn ăn: “Ăn xong tôi sẽ lái xe chở cô đi, tám giờ rưỡi tôi
họp, muộn chút cũng không sao, đủ thời gian.”
Lúc này cô mới yên tâm ăn tiếp, vừa ngồi xuống hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, cô thầm oán anh nhưng
không dám nói ra lời.
Trên đường đến công ty, trên xe cô nhắm mắt một lúc nhưng cũng không ngủ được, cả buồi sáng cô cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, cô suy đi nghĩ lại không nuốt trôi được cục tức này bèn gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm: Sau này anh đừng làm chuyện đó lúc nửa đêm được không?
Thực sự khiến cô làm lở dở công việc lắm đó!
Gửi xong cô lại hối hận, cô và anh nào đủ tự nhiên để bàn luận về chuyện đó chứ? Tuy rằng bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng quan hệ hai người vẫn chưa đạt được đến trình độ đó!
Vừa đặt điện thoại xuống chuẩn bị ăn cơm, tiếng chuông đột nhiên vang lên, cô sửng sót, tưởng đó là cuộc gọi của Mục Đình Sâm, nhưng nhìn lại mới biết
được là Thẩm Giới. Cô không chút suy nghĩ nhắn nút
Chương 153: Cô Không Thích Sao? trả lời, bởi vì cô biết, nếu anh không có việc gì sẽ
không tìm cô.
Giọng Thẩm Giới bèm nhèm phát ra qua điện thoại: “Tiểu Ngôn… Anh không thoải mái lắm, anh đang ở phòng 205 của khách sạn Summer gần công ty em,
giờ em có thể qua đây được không?”
Nói xong không đợi cô đồng ý anh đã cúp máy, cô có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ là
giờ nghỉ trưa, cô có thể đi ra ngoài một lát.
Trên đường đi, cô không khỏi thắc mắc, ngày hôm sau cô mới đổi địa chỉ làm việc, Thẩm Giới làm sao biết cô ở đây? Nơi này còn xa hơn cả chỗ công ty cũ mà?
Khách sạn Summer ở gần công ty mới, rất dễ tìm.
Mặc dù rất khó hiểu nhưng cô phải gặp Thẳm Giới để biết lý do. Thực ra, cô cũng không định hỏi, Thẩm Giới quan tâm đến cô cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, chỉ
là cô nghĩ anh không cần phải làm vậy…
Khi đến cửa phòng 205 của khách sạn, cô đưa tay gõ
cửa thì phát hiện cửa khép hờ, căn bản không đóng
lại. Cô nghĩ anh lưu ý để cửa cho mình nên liền đi
thẳng vào, đột nhiên một bóng đen che kín mặt mũi chạy tới, cổ cô bị một cánh tay mạnh mẽ bóp nghẹt, cô không kêu cứu kịp, một mùi hăng hắc xông vào
khoang mũi, cô rất nhanh mắt đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, cô cảm thấy toàn thân không còn sức lực, tận lực căng mắt ra, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, cô thấy Khương Nghiên Nghiên và Mục Đình Sâm đang đứng trước giường, mà cô bây giờ, đang trần truồng nằm
cùng Thẩm Giới!
Thẩm Giới còn chưa tỉnh lại, cô căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ đến mọi chuyện vừa xảy ra khi bước vào, cô không tin Thẩm Giới làm như Vậy,
rõ ràng là có người hại cô!
Khương Nghiên Nghiên đắc thắng cầm điện thoại di động chụp ảnh cô điên cuồng, nhưng cô ta vẫn tỏ ra vẻ thương xót, đau đớn: “Anh Đình Sâm tốt với cô
như vậy, không ngờ cô lại làm ra chuyện như vậy!”
Cô không dám nhìn mặt Mục Đình Sâm, có lẽ bây giờ
anh đến ý muốn giết cô cũng có… Cô muốn biết Mục
Đình Sâm cùng Khương Nghiên Nghiên đến “bắt gian” mình như thế nào, thậm chí cô còn nghi ngờ Khương Nghiên Nghiên làm ra hết chuyện này: “Cô… Khương Nghiên Nghiên… Cô hại tôi!”
Khương Nghiên Nghiên đến gần Mục Đình Sâm: “Tôi hại cô? Thôi đi, lúc tôi đến cô và Thẩm Giới đã như thế này rồi, tôi chỉ không muốn anh Đình Sâm lại bị lừa thêm nữa, tôi muốn anh ấy nhìn thấy cô là hạng người gì, đó là lý do tại sao tôi đã thông báo cho anh ấy. Về việc làm sao tôi biết được điều đó, tôi phải cảm ơn một người bí ẩn. Khi biết rằng cô và Thẩm Giới đã làm ra loại chuyện xấu xa trong khách sạn Summer này, tôi còn ngạc nhiên lắm đấy, không ngờ cô lại nôn
nóng tự mình tìm đường chết như vậy.
Ôn Ngôn cố gắng ngồi dậy, vươn tay ấn chăn bông trước mặt, sợ lộ ra cơ thể. Mục Đình Sâm im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Che làm gì? Cô làm ra chuyện vô liêm sỉ cũng chẳng thấy xấu hổ, Ôn Ngôn, cô làm tôi
buồn nôn!”
Ôn Ngôn cứng người, lấy hết can đảm nhìn vào ánh
mắt của anh, là biểu cảm như thế nào chứ… đầy chán
ghét và căm hận mãnh liệt, mười năm qua, cho dù anh có hận cô, anh cũng chưa từng thể hiện ra như thế, cô hoàn toàn hoảng hốt: “Không phải như thế đâu… Anh nghe tôi giải thích đã… Thật sự không phải
như thế đâu!”
Mục Đình Sâm cúi xuống, dùng hai ngón tay mảnh khảnh nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất lên, ném