Chương 162: Đúng Là Phụ Nữ Các Cô Không Có Lương Tâm.
Giang Linh luôn miệng đồng ý, bà tỏ dáng mẹ hiền với Ôn Ngôn, dặn dò cô phải chú ý những gì khi mang thai, nên ăn gì, còn tự nhận mình là người từng trải nên dày dặn kinh nghiệm hơn.
Theo lời của Trần Mộng Dao, "người từng trải" của Giang Linh là mang thai và sinh con ra thôi, còn mấy chuyện khác bà mù mù tạc cạc. Lúc bà mang thai một ngày ba bữa đều được đầu bếp dinh dưỡng làm, Giang Linh quá thật cũng không hiểu biết gì máy. Sáng sớm hôm sau, Mộng Dao một mình xuống lầu xếp hàng mua,bánh kếp hoa quả, cô vì cái bụng của Ôn Ngôn mà miễn cưỡng đứng xếp hàng. Bất giác cô nhìn về phía trước dãy người, hôm nay Triển Tri không đến, là ăn chán rồi hay là người của anh ta ăn chán rồi nên mới không đến phải không...
Nhận ra rằng tâm trí mình đã đi chệch hướng, cô lắc đầu, loại đàn ông đó không đáng để cô nhớ. Cô mua bánh kếp trái cây xong, Ôn Ngôn xách túi đi ra, cô đưa bánh kếp nóng hổi về phía trước: "Mình bảo ông chủ bỏ thêm chút nguyên liệu, cậu ăn thử đi."
Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng: "Cậu muốn thử xem mình mang thai con trai hay con gái đúng không? Bây giờ khẩu vị mình không thay đổi gì, ăn cũng không nhiều, cũng không có phản ứng mang thai, kỳ lạ nha, lần trước mang thai mình nôn ghê lắm, còn lần này ba tháng trước chẳng có động tĩnh gì."
Trần Mộng Dao nói đùa: "Mình nghe người xưa nói, con vì đến báo ân, hoặc là đến báo thù, đứa trước của cậu rõ là đến báo thù rồi. Cậu xem, bé lần này ngoan như vậy, chưa từng làm cậu cực, thoạt nhìn cơ thể cậu rất khỏe, ăn gì cũng được, dáng vẻ chẳng khác gì lúc không có thai đến công ty,
Ôn Ngôn vừa ngồi xuống, Lâm Táp liền đến canh: "Người khác gần đây làm thêm giờ thi sụt kí, da dẻ xỉn màu, sao tôi thấy cô lại càng ngày càng tròn trịa, da dẻ hồng hào vậy? Tôi còn tưởng rằng sau khi cô rời khỏi Đình Sâm sẽ hơi buồn, bây giờ xem ra, cô rời xa anh ấy lại sống cho dễ chịu hơn, đúng là phụ nữ các cô không có lương tâm mà."
Ôn Ngôn cũng lười cãi với anh ta: "Anh muốn tôi làm gì? Cứ việc nói đi, không cần phải vừa khen vừa chế như thế đâu, nói cứ như lúc tăng ca tôi toàn làm biếng ây. Vẻ mặt Lâm Táp nghiêm túc: "Lời tôi nói là thật mà, sao cô lại nghe không ra tốt xấu gì thế? Nhưng tôi cũng có chuyện muốn giao cho cô.
Cô thấy đó, công ty chúng ta là công ty mới, chia ngành cũng không đầy đủ, có việc gì thì mọi người cũng đều phân nhau ra làm, nên tôi mới bảo Cô ra ngoài ký hợp đồng rồi chạy đơn hàng cuungx không việc gì nhỉ Cô đảo mắt nói: "Lúc còn ở Phi Dược anh cũng đâu ít lần bảo tôi làm mấy cái này, ngành của Phi Dược không đủ sao? Đùa gì vậy ba? Bên ngoài trời nắng gắt như vậy, anh có bảo tôi chạy tôi cũng không đi."
Lâm Táp lập tức hạ thấp khí thế: "Bà cô à, đơn này là đơn lớn đó, rất nhiều công ty tranh với chúng ta đó, tôi phải nắm chắc mười phần thì mới được, tôi mới mở công ty thử kém người ta nhất là vốn đó."
Ôn Ngôn không phải kẻ ngốc, Lâm Táp hạ thấp khí thế cầu xin cô như vậy, rõ ràng chỉ có đơn này cô mới có thể giành được, tại sao anh lại cứ nhất quyết như vậy? Ngoại trừ đơn của Mục Đình Sâm bên kia ra còn có thể là gì?
Cô liền từ chối thẳng: "Lâm Táp, tôi biết là đơn của Mục Đình Sâm bên kia, tôi không nhận được, anh tự mình đi thì tỷ lệ thành công cao hơn đấy. Bây giờ tôi cũng không tiện bôn ba nữa, tự anh đi đi." Lâm Táp nhìn cô một cái: "Sao lại không tiện? Cô đến ngày hả?”
Cô lại liếc anh ta: "Chuyện của con gái anh cũng dò la được, đúng là ghét thật ấy. Tôi còn bận lắm, đừng quấy tôi, tối nay tôi không muốn tăng ca nữa!" Nhìn thấy sự quyết đoán của cô, Lâm Táp cũng không tiện miễn cưỡng nữa, nhưng đơn này là cạnh tranh công bằng anh thật sự không nắm chắc phần thắng, vì Mục Đình Sâm không chơi trò cửa sau, mà cái đơn này lại có lợi rất lớn.
Công ty Khải Duyệt thực thuộc Kính gia. Thừa lúc rảnh rỗi, Trần Mộng Dao tải ứng dụng dành cho mẹ và bé, đồng thời cô dựa theo tình trạng của Ôn Ngôn mà chú ý từng mục, cái gì ăn được, không ăn được cô đều ghi lại. Đang lúc xem say mê thì một bàn tay xinh đẹp bắt thình lình gõ bàn cô: "Đang giờ làm việc mà cô cứ không tập trung thế hả?"
Cô ngẩng đầu liếc Kinh Thiếu Khanh, sau đó lại vùi đầu tiếp tục nhìn điện thoại: "Hiện tại trên tay tôi không có việc gì, anh muốn giao việc sao? Anh nói đi tôi nghe."
Kính Thiếu Khanh thấy cô chăm chú vào điện thoại như vậy, không khỏi thắc mắc cô đang nhìn cái gì, khi thấy cô đang xem ứng dụng mang thai cho bé, anh sửng sốt: "Ai mang thai?" Trần Mộng Dao giật mình: “Tôi... tôi đang mang thai... anh là sếp thôi mà quản hơi nhiều rồi đấy?" Cô không thể bán đứng Ôn Ngôn được, nếu Kính Thiếu Khanh biết chuyện thì Mục Đình Sâm cũng sẽ biết. Nhất thời cô sót ruột không nghĩ nỗi lý do thoái thác chỉ đành. lấy mình ra làm bia hứng đạn. Kính Thiếu Khanh không nói một lời, vẻ mặt của anh trở nên hơi khó hiểu. Trần Mộng Dao bối rối: "Sao vậy? Công ty của anh không cho phép mang thai sao? Vậy thì tôi phá..." "Điên à? Nói phá là phá liền sao? Cô không phải không có bạn trai sao? Sao lại mang thai?
Cô là loại lưỡng tính hả?” Kính Thiếu Khanh đột nhiên độc mồm, miệng lưỡi còn hơn cả Trần Mộng Dao. (*) Động vật lưỡng tính tự thụ thai được Trần Mộng Dao sao có thể để yên được? Lập tức đáp trả: "Tôi nói mang thai thì mặt anh sụp xuống, vậy nên tôi chiều theo ý anh, phá thai không lở dỡ công việc! Tôi không có bạn trai không thể mang thai sao? Vậy theo anh chưa kết hôn mà có con đều là động vật lưỡng tính hết hả? Không có bạn trai không có nghĩa không thể quan hệ tình dục à, đúng là nông cạn!" Kính Thiếu Khanh không đáp, anh quay người về văn phòng.
Trần Mộng Dao cảm thấy có chút không thể giải thích được, anh chàng này đang nghĩ gì vậy? Cô có thai, nhưng cô cũng không có bảo hành chịu trách nhiệm, sao bộ dạng nghiêm trọng đến vậy? Buổi trưa ăn cơm xong, cô theo thói quen đi bộ đến nhà ăn công ty, nhưng Kính Thiếu Khanh chặn lại giữa đường: "Đi, tôi đưa cô đến Bạch Thủy Loan ăn cơm." cô khó hiểu: "Anh làm gì vậy? Công ty cách đó khá xa, đi đi về về cũng muộn rồi.
Trưa nắng mà ăn nhà hàng cái gì? Không thì tan làm tôi gọi Tiểu Ngôn đi cùng nữa nhé?” Kính Thiếu Khanh không nhịn được kéo cô vào thang máy, lên xe rồi anh cũng không buông tay: "Buổi trưa là buổi trưa, buổi tối là buổi tối." Cô không thể lay chuyền được anh, dù sao gì là sếp đưa cô ra ngoài, nếu về muộn cũng không bị trừ một đồng nào, lại được ăn chùa một bữa ngon lành, cô vô cùng can tâm tình nguyện. Trên đường, Kính Thiếu Khanh đột nhiên hỏi: "Cô mang thai bao lâu rồi?"
Cô thuận miệng đáp: Ba tháng." Đôi mắt anh sầm xuống, ngừng lại một chút rồi hỏi: "Đứa bé là của ai? Có khả năng cưới được không?" Cô sợ lộ nên trả lời qua loa: "Tôi cũng không biết bố đứa bé là ai, cưới xin cái rắm gì, anh khỏi phải nhọc lòng, dù sao cũng không phải của anh."
Anh không lên tiếng hồi lâu, phải hơn mười phút sau anh mới bắt đầu quay về chủ đề: "Phụ nữ nên yêu bản thân mình một chút, ít nhất phải tìm được người sẵn sàng có trách nhiệm với mình. Xét về hoàn cảnh hiện tại của nhà cô, chỉ đành bỏ đứa nhỏ đi thôi. Cô đừng để mẹ cô biết chuyện này, cô dành thời gian đến bệnh viện phẫu thuật bỏ đi, tôi đi chung với cô."