Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 175: Đợi Cô Không Còn Là Mục phu nhân



Chương 175: Đợi Cô Không Còn Là Mục phu nhân

Nữa Rồi Hãng Nói Những Lời Này

Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Người nào đưa tới vậy? ”

Cô gái ở quầy lễ tân đáp lại: “Tên là Trần Nặc.”

Trần Nặc sao? Ôn Ngôn có chút đau đầu, thái độ của Mục Đình Sâm nói chuyện với cô không kiêng dè, cô lại không ngờ là anh lại bảo Trần Nặc đem máy thứ này tới, nếu không phải là anh mở miệng, Trần Nặc cũng không dám đưa đến, thật không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì nữa. Hiện tại khí trời nóng bức, hạn sử dụng những đồ ăn này đều trong ngày, cô cũng không ăn hết, suy nghĩ một chút liền nói: “Tôi giữ lại chút, còn lại các cô chia nhau ăn, mình tôi cũng

không ăn hết.”

Cô lễ tân vui vẻ ôm đống đồ ăn mang phát xuống phía dưới, còn cố ý để lại cho Lâm Táp phần tốt nhát. Lâm Táp nhìn một chút chiếc hộp trên bàn, tấm tắc nói: “Xem ra là làm hòa rồi, còn mang đồ ăn tận đến công

ty cho nữa…”

Cô lễ tân không hiểu gì hỏi lại: “Lâm tổng anh nói gì

vậy?”

Lâm Táp lắc đầu: “Không có gì, cô đi làm việc đi. ”

Buổi chiều tan tầm, Ôn Ngôn không có bảo Trần Mộng Dao tới đón, tự bắt xe đi về. Cô tan làm tương đối sớm, thời gian của Trần Mộng Dao không chính xác,

cô cũng không muốn quá phiền phức cho cậu ấy.

Vừa vào cửa cô đã cảm thấy có chút không đúng lắm, bình thường Bánh Trôi đã sớm xông tới cọ vào chân cô, ngày hôm nay lại không có động tĩnh gì. Cô nhớ lại lần cuối nhìn thấy con mèo là vào sáng sớm hôm nay khi ra khỏi cửa, cô đi thay thức ăn cùng nước cho nó, lúc đó Bánh Trôi ở trong nhà sao lại không để ý đến cô, cô cũng không để ý, tưởng tối hôm qua sắm sét mưa gió nó ngủ không ngon, hiện tại mới phát giác có

cái gì rất không đúng.

Cô một bên gọi tên Bánh Trôi, một bên đi sang đó tìm kiếm, thình lình phát hiện Bánh Trôi giống lúc sáng

sớm nằm trong ổ mèo không nhúc nhích chút nào,

thức ăn mèo cùng nước không có động tới, con ngươi

vốn linh động lúc này đã mắt đi ánh sáng, bộ dạng ủ

rủ như là sắp tắt thỏ!

Cô không biết nó như vậy là bị làm sao, vội vàng đem nó ôm lấy đem vào túi thú cưng mang đến bệnh viện thú y. Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sỹ kết luận: “Tình trạng con mèo trị liệu có bốn mươi phần trăm tỷ số sống sót, tỉ lệ tử vong là sáu mươi phần trăm, phí điều trị cũng không rẻ, cô dành thời gian suy nghĩ. Tôi nói rõ, loại bệnh này tỉ lệ tử vong thật cao, điều trị cũng sẽ

không tốt lên hơn.”

Ôn Ngôn viền mắt nhất thời đỏ hoe: “Chữa! Tôi khẳng

định muốn chữa!”

Bánh Trôi đối với cô mà nói không chỉ là chỉ con mèo cưng, giống như ánh sáng an ủi cô được khi cô bị uất ức, con mèo tội nghiệp giống như cô, cô là chỗ dựa

duy nhất của nó, cô không cứu nó, người nào cứu nó?

Cô ở bệnh viện chăm Bánh Trôi truyền hết dịch, sau khi đút qua thuốc, đã là mười giờ tối rồi. Bác sĩ nhìn

Ôn Ngôn mang thai nhắc nhở: “Về sau mỗi ngày cần

đưa tới truyền dịch, đều mất nửa ngày, thuốc cô có

thể cầm về bón cho mèo, mớm thuốc cho mèo rất khó

khăn, nhà cô có người khác không?”

Trong mắt người bình thường, mang thú cưng đến bệnh viện thú y không thẻ là người phụ nữ mang thai, phụ nữ có thai nên tránh thú cưng mắc bệnh như Vậy, dù cho bản thân thích thú cưng đến đâu, người nhà

cũng sẽ ngăn chặn tiếp xúc.

Ôn Ngôn uẻ oải tới cực điểm, cụt hứng lắc đầu: “Chỉ có một mình tôi nuôi con mèo… Tôi có thể mớm thuốc

cho nó.”

Bác sĩ lắc đầu, cầm chiếc gang tay bị trầy xước do tiếp xúc với Bánh Trôi nói: “Coi như con mèo có thân mật với chủ nhân như thế nào, khi mớm thuốc sẽ vẫn xảy ra phản ứng thái quá. Đó là bản năng, nó sẽ cào người, sẽ không tốt đối với phụ nữ có thai. Bệnh viện chỉ có thể truyền thuốc cho thú cưng mỗi ngày một lần, sau khi về nhà chính cô phải bón thuốc. Thời gian còn dài, cô không thể một mình chăm sóc nó được. Không chỉ còn cách ở lại đây lâu dài chỗ tôi, nhưng…

Đối với loài mèo mà nói, sự tồn tại của chủ nhân rất

quan trọng, nó phải nhìn cô mới có thể an tâm, đối với

bệnh tình cũng mới có lợi, không nên ủy thác cho

người khác.”

Ôn Ngôn trầm mặc, lúc này cô cảm thấy bát lực, nhìn Bánh Trôi ấm ức trong lòng, cô hoàn toàn không biết

nên làm sao bây giờ.

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên lên. Cô không nhìn số điện thoại gọi đến, trực tiếp ấn nút trả lời, thông thường lúc này gọi điện thoại cho cô chỉ có Trần Mộng Dao, điện thoại vừa tiếp thông cô liền nghẹn ngào nói: “Bánh Trôi bị bệnh Feline Panleukopenia(*) rất nghiêm trọng, mình đang ở viện thú y. Một mình mình không có cách nào… Dao dao… Cậu có thể giúp mình được không? Mình thực sự không có biện

pháp… Mình chăm sóc không nỗi nó… ”

(*) Virus gây bệnh giảm bạch cầu mèo

Bên đầu điện thoại kia chậm chạp không có trả lời, cô cho rằng mình không cần thận cúp máy, nghỉ ngờ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, thình lình phát hiện gọi điện thoại tới không phải Trần Mộng

Dao, là Mục Đình Sâm!

Cô vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi khóc lóc kể lễ với anh, phiền não không thôi: “Thật ngại quá… Tôi tưởng

Dao Dao gọi điện thoại tới… ”

“Ở bệnh viện thú y nào vậy? Gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức sẽ tới.” Mục Đình Sâm không dài dòng, cũng

không cười nhạo cô vì một con mèo mà tuyệt vọng.

Mặc dù ngữ điệu anh rất lãnh đạm, nhưng cô vẫn là không nhịn được chua xót sống mũi: “Kỳ thực anh

không cần quan tâm tôi… ”

Mục Đình Sâm dùng hai giây: “Đợi cô không còn là Mục phu nhân thì hãng nói lời này, đừng nói nhảm,

gửi địa chỉ cho tôi.”

Theo sau đó điện thoại bị ngắt, Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, do dự đem địa chỉ gửi đi. Bánh Trôi đối với cô mà nói rất quan trọng, đối với Mục Đình Sâm mà nói bất quá cũng chỉ là con mèo hoang nhặt về, anh có thể trong chốc lát trỗi dậy muốn giúp đỡ, nhưng cũng

chưa chắc sẽ giúp cô mãi.

Khi Mục Đình Sâm chạy đến, bệnh viện thú ý đã đóng

cửa. Thân hình gầy yếu của Ôn Ngôn yên lặng đứng bên ngoài bệnh viện, dường như vô cùng dễ dàng bị

đỗ vỡ.