Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 235: Tôi đi tắm



Chương 235: Tôi Đi Tắm

Anh ta lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi áo bệnh nhân như ảo thuật, không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp đeo vào ngón áp út của cô: “Anh mua nhẫn lâu rồi, mỗi đêm nhớ em, thì anh nhìn lướt qua nó.” Kích thước của chiếc nhẫn vừa phải, viên kim cương trên đó phản chiếu một chút ánh sáng dưới bầu trời đêm, cái ôm lúc này, khiến trái tim của Trần Mộng Dao hoàn toàn bối rối.

Cô có thể cảm nhận được sự khẩn trương của anh ta, chính vì sự gấp gáp của anh ta, mới khiến cô có cảm giác khó thở: “Triển Trì… anh buông tôi ra trước.” Triển Trì không nghe cô nói, mà lật cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô, siết chặt tay giam cô trong vòng tay của mình.

Đêm yên tĩnh, bầu trời đầy sao, cầu hôn, nhẫn kim cương, không bị người khác làm phiền, vốn dĩ là lãng mạn, nhưng lúc này Trần Mộng Dao lại không có tâm trạng đó, người đàn ông trước mắt đang hôn lên môi cô, rõ ràng cô từng yêu rất nhiều, nhưng bây giờ, trong lòng cô hoàn toàn không có một chút cảm giác nào.

Khi cô cảm thấy đầu lưỡi anh ta đang cố cạy răng mình ra, cô hoảng sợ đầy anh ra: “Triển Trì!” Triển Trì cũng ý thức mình đã quá vội vàng, anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Xin lỗi… có vẻ như chỉ có mình anh tiến vào trạng thái, Dao Dao, có phải… em không còn cảm giác với anh?” Trần Mộng Dao không trả lời câu hỏi của anh ta, tháo chiếc nhẫn ra nhét vào tay anh ta: “Là anh quá vội rồi, tôi vẫn chưa nghĩ tới. Anh đang nằm viện, để ra viện rồi chúng ta hãy nói, anh nên quay về phòng bệnh đi.” Bầu không khí trở nên có chút nặng nề kiềm chế, Triển Trì đi tới hàng rào bát giác nở nụ cười: “Có phải em đã ngủ với Kính Thiếu Khanh rồi không? Bữa tiệc lần trước em đi cùng anh ta, không phải sao? Em tìm được bạn trai tốt hơn anh rồi sao? Anh nỗ lực như vậy, nhưng vẫn không thay đổi được thời gian, rốt cuộc có phải là chậm một bước hay không? Trần Mộng Dao chút hơi bối rối, đồng thời cũng có chút tội lỗi, cô ngủ với Kính Thiếu Khanh quả không sai, nhưng đó không phải là “ngủ” kia. Ngay từ lần gặp lần trước trong bữa tiệc, Triển Trì cũng sẽ không liên tưởng nhiều đến như vậy, chỉ có thể là đã điều tra cô, cô bình tĩnh lại: “Không phải như anh nghĩ, trong lòng tôi bây giờ có chút loạn, cũng rất mệt, về phòng bệnh trước được không?” Anh ta cố chấp như một đứa trẻ, không chịu di chuyển. Cô bát lực, chỉ có thể tiến lên kéo anh ta: “Đi thôi! Đừng trẻ con như vậy, tôi đồng ý với anh, khi xuất viện sẽ cho anh một câu trả lời, được không?” Anh ta lúc này mới nhếch miệng nở nụ cười, hơi cúi đầu xuống yêu cầu cô hôn anh: “Hôn anh đi, phản ứng của em vừa nãy làm anh đau lòng rồi.” Đồng thời, anh ta thò tay vào túi nhắn nút nguồn.

Trần Mộng Dao cảm thấy hơi khó xử nên hôn lướt nhẹ lên má anh ta, vì nếu không như vậy, không biết anh ta sẽ dây dưa kéo dài đến mức nào.

Sau khi xác nhận điện thoại di động đã nhận được tin nhắn, Triển Trì khoác vai cô đi xuống lầu, tin nhắn nhận được nói là Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn đã rời khỏi bệnh viện.

Ở dưới nhà Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn cần thận đếm số tầng. Sau khi xác nhận rằng nhà Trần Mộng Dao không có đèn, cô vội vàng dậm chân: “Mẹ cậu ấy không có ở nhà, chắc chắn dì đang chơi mạt chược bên ngoài, không biết khi nào dì mới về, có lúc cả tối không về nhà, về nhà cũng phải sáng sớm rồi.” Mục Đình Sâm bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Được rồi, đi qua đi lại cũng vô dụng, chúng ta về trước đi. Tôi sẽ cho người tới đây canh gác. Giang Linh vừa về nhà tôi sẽ đưa bà ấy đến công ty tôi.” Cả một đêm công dã tràng, Ôn Ngôn không muốn lúc này lại bỏ dở, thế nhưng kéo Mục Đình Sâm ở lại, cô cảm thấy không ổn lắm nên đành phải từ bỏ trước.

Đêm nay trời rất nóng và khô, có thể mưa sớm. Vừa trở về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm chịu không nỗi liền đi vào phòng tắm, Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi trong phòng khách, gửi vài dòng tin nhắn cho Trần Mộng Dao, tất nhiên kết quả đều giống nhau, không thấy tin tức.

Có lẽ là do quá mệt, cô dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, không biết đã bao lâu rồi, trong cơn mơ màng, cô có cảm giác như được ai đó nhắc bổng lên, gò má dán vào đồ ngủ tơ lụa, bên trong là lồng ngực cường tráng, còn có mùi thơm dịu.

Vào lúc cơ thể cô được đặt lên giường, cô có cảm giác bị mất trọng lực mà thức dậy, cô vô thức vươn tay ra bám vào cổ Mục Đình Sâm, khi cô mở mắt ra thì bắt gặp tầm mắt của anh, cô thấy rõ ràng anh đang cau mày, cô theo phản xạ tự nhiên buông tay, lăn xuống giường: “Tôi đi tắm đã!” Lúc cô về vẫn chưa tắm, anh nhất định không chịu được không tắm đã đi ngủ, vừa rồi anh muốn làm gì? Bế cô từ phòng khách vào phòng ngủ… Anh ân cần như vậy sao? Mục Đình Sâm nhìn cô hoảng sợ “trốn” vào phòng tắm, nhếch miệng lướt qua nụ cười như có như không. Có phải vì anh đặt cô xuống giường không đủ nhẹ? Cho nên cô mới tỉnh dậy… sau cùng là do anh chưa bao giờ làm một công việc chu đáo như vậy.

Ôn Ngôn từ trong buồng tắm đi ra, nhìn thấy anh vẫn ngồi trên giường chưangủ, cô đưa tay vén lại sợi tóc quanh tai hỏi: “Anh không ngủ sao? Kéo anh chạy cả tối, thật ngại quá.” Anh liếc cô một cái: “Đều trong dự tính.” Cô hơi ngạc nhiên, trong dự tính sao? Vậy sao anh còn muốn chạy vòng quanh với cô?