Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 246: Không sợ tôi nữa?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 246: Không Sợ Tôi Nữa?

Team mong các bạn đang đọc tại trumtruyen.com thông cảm về bất tiện trên hình ảnh và vài dòng kéo khách nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và cám ơn các bạn luôn đồng hành theo dõi truyện tại Truyện 88.

“Má Lưu, con đến công ty đây” Nói đi là đi, cô sợ ở nhà vài ngày sẽ bị điên mắt.

Má Lưu nghe thấy cô muốn đến công ty, đầu tiên là nghĩ đến cô không phải đi tìm Mục Đình Sâm, mà là về công ty Lâm Táp làm việc: “Nóng thế này còn muốn ra ngoài kiếm tiền, thiếu gia chẳng nhẽ hà khắc với con vậy sao? Không được!”

Cô bắt lực nói: “Con nói con đi tìm Mục Đình Sâm, tìm thiếu gia! Không đi làm. Huống hồ con cũng không tính quay lại công ty của Lâm Táp nữa.” Cô đã sớm nghĩ kĩ rồi, muốn làm gì đó, không có dự định gì cũng quá nhàm chán rồi.

Má Lưu nhẹ nhõm: “Được, để lão Lâm đưa con đi, thời tiết quá nóng rồi.” Bị Lâm quản gia đưa đến toà nhà tập đoàn Mục thị, cô lập tức đi đến tầng 46, Ngải Lệ biết cô không thích đi dép của Mục Đình Sâm vì thế cũng không đưa dép cho cô, chỉ chào một tiếng: “Phu nhân.”

chapter content


Anh nhìn thoáng qua cô: “Mặc áo khoác lên, tôi sẽ chỉnh lại.” Cô thành thật mà mặc chiếc áo khoác mang theo, lục tìm trong túi quyển sách đã chuẩn bị từ trước ra xem, đây là chuẩn bị cho khoảng thời gian rãnh lúc này.

Anh đã quen một mình rồi, đột nhiên phòng làm việc nhiều thêm 1 người, anh không thẻ tập trung vào công việc, bỏ công việc xuống: “Em đến đây sử dụng điều hòa, không sợ tôi nữa?”

Cô thành thật đáp: “Sợ, nhưng tôi sợ nóng hơn, lúc anh không ở đó má Lưu quản tôi rất nghiêm đó. Hy vọng má nói được làm được, đủ một tháng sẽ không “cay nghiệt” với tôi nữa.” Anh không tiếp lời, đầy một tháng, là một tháng sau khi cô sảy thai, nhắc đến đứa trẻ tâm trạng của hai người đều nặng trĩu lại.

chapter content


Cô lắc đầu: “Tôi không định làm vậy, tôi chỉ muốn đi xem thôi.” Anh gật đầu: “Cuối tuần đi.” Cô mỉm cười với anh, lại bắt đầu vùi đầu đọc sách, ở đây chỉ có thể yên lặng đọc sách, không thể làm gì khác, néu không sẽ bị đuổi đi mắt.

Cô dám đến phòng làm việc của anh để hưởng điều hòa, một là sợ nóng, một lý do nữa là tối hôm qua anh đã mở lời với cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn nhìn sắc mặt anh để sống, khi anh nghiêm khắc thì cô rụt rè lại. Khi anh ấy có tâm trạng vui vẻ và thoải mái, cô ấy sẽ “được voi đòi tiên”.

Buồi chiều, Mục Đình Sâm thường xuyên giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, cô đoán được anh có chuyện gì: “Anh đang có việc gì sao? Tôi ở đây không tiện?” Anh có chút lơ đễnh: “Không sai, lát nữa tôi có chuyện phải lên lầu khác, em cứ việc ở chỗ này là được.”

Cô không quan tâm anh có mặt hay không, chỉ cần điều hòa không bị tháo ra là được: “Ừ.” Thời gian đến, anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, đến khu nghỉ ngơi lầu dưới, Giang Linh đã làm thủ tục đi tới: “Đình Sâm nha, tôi đã hoàn thành thủ tục, bây giờ có thể ký hợp đồng không?”

Mục Đình Sâm gật đầu, lấy hợp đồng ra: “Bà nhìn một chút. Nếu không có vấn đề gì thì ký đi.” Giang Linh vẫn cẩn trọng hơn trong chuyện tiền bạc, sau khi đọc kỹ hợp đồng, bà cười nói: “Không sao, tôi đây liền ký. Tôi đã nói là cậu sẽ ra tay lớn mà. Giá cao hơn tôi nghĩ.” Bà không nói, ký hợp đồng và gọi điện đến tài vụ, cuối cùng nói: “Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của bà chậm nhát vào ngày mai.” Giang Linh đột nhiên cảm thấy thắt lưng có thể duỗi thẳng, bước đi: “Được, được, vậy tôi không quấy rầy nữa, đi trước đây.” Anh nở nụ cười thương mại cứng ngắc, gật đầu: “Đi thong thả.” Trở lại văn phòng, anh lấy ra chiếc túi công văn không dùng thường xuyên, lặng lẽ nhét bản hợp đồng vào, nếu cô biết anh mua đắt rồi chuyển cho Triển Trì, chắc chắn sẽ làm ồn lên.

Cô không ngờ anh về sớm như vậy, liền hỏi: “Nhanh như vậy?” “Không, tôi còn phải ra ngoài một chuyến. Đợi tôi về là có thể tan làm về nhà rồi.” Cô gật gật đầu, an tĩnh đọc sách.

Anh thở phào nhẹ nhõm, lại rời khỏi văn phòng, bước ra khỏi công ty lên xe rồi mới gọi cho Triển Trì: “Đất tôi đã mua lại rồi, cậu qua đây, hẹn gặp mặt ở quán cà phê Thư Kiều.” Cúp điện thoại, anh đập một quyền vào tay lái, mảnh đất này mới chỉ là bắt đầu, còn lâu mới kết thúc, lần sau Triển Trì còn ra điều kiện gì nữa? Khi đến quán cà phê Thư Kiều, anh đã đợi cả nửa khắc thì Triển Trì mới thong dong mà tới. Khác với vẻ mặt u ám trên gương mặt của anh, Triển Trì mỉm cười như thể anh ta đến gặp một người bạn cũ, hoặc có thể, một người anh em thân thiết.