Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 265: Đây là nói móc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương265: Đây Là Nói Móc.

Trần Mộng Dao phủ nhận: “Mình mới không quan tâm ấy, đây là nói móc, nói móc đó cậu có hiểu không? Nói đến mới nhớ vụ bánh ngọt của cậu làm đến đâu rồi? Sao mình nghe nói Mục Đình Sâm ăn xong thiếu chút nữa mát nửa cái mạng vậy? Còn phải đến bệnh viện truyền nước nữa chứ.

Nhắc đến chuyện này Ôn Ngôn liền cảm thấy chán nản: “Không có tiến triển gì, mình có thể làm rất đẹp rất bắt mắt nhưng mùi vị vẫn chưa ồn, đến cả Bánh Trôi cũng không bằng lòng ăn, bây giờ người trong nhà chỉ cần thấy mình vào bếp liền lạnh run, mình buồn chết đi được.” Truyện 88 chúc các bạn luôn vui vẻ và truy cập Truyện 88 để đọc nhé, hôm qua mình up ít hôm nay mình bù nhé, mong thông cả.

Trần Mộng Dao cười lớn, nhưng cũng không quá mức trào phúng, kịp thời dừng lại: “Tiểu Ngôn, có muốn cùng ra ngoài xem nhà không? Mẹ mình muốn chuyển nhà, mình sợ bà ấy xem đi xem lại không quyết, cậu đến giúp mình đánh lừa bà ấy, để cho bà ấy nhanh chóng quyết định, khỏi phải đi cả ngày mà vẫn chưa xem xong.” Dù sao cũng không có việc gì làm, Ôn Ngôn liền đồng ý.

Sau khi gặp nhau Trần Mộng Dao kéo Ôn Ngôn sang một bên thấp giọng nói: “Mẹ mình khẳng định đã xem biệt thự gì gì đó, cậu ở Mục gia nhiều năm như vậy, chắc chắn có con mắt nhìn đời, hai chúng ta cùng nhau đánh lừa cho xong chuyện, chỉ cần một căn nhà tương đối ổn, giá cả không quá một nghìn vạn là được rồi, mình không có rảnh rỗi đi theo mẹ mình xem nhà cả ngày, thật là tra tấn người khác mà, chúng ta nói trước được rồi.”

Ôn Ngôn gật gật đầu: “Cậu sắp kết hôn với Triển Trì sao?

Căn nhà này là Triển Trì mua cho đúng không?”

Trần Mộng Dao khẽ cau mày, lắc lắc đầu: “Mình chưa có kết hôn nhanh như vật với Triển Trì, mẹ mình gấp gáp muốn đổi nhà, chỉ mong sao mình lấy chồng ngay bây giờ, nói như vậy đúng lúc Triển Trì cho một căn nhà, bà ấy cũng có thể nhanh chóng chuyển nhà, nhưng mình nói rồi, mình không kết hôn nhanh như vậy, néu bây giờ muốn đổi nhà chỉ có thể tự mình chỉ tiền ra mua, cũng không biết mẹ mình có chịu hay không?” Giang Linh có chịu hay không?

Cả buồi sáng đi xem ba căn biệt thự, không dưới bảy tám căn chung cư, Giang Linh vẫn chưa quyết định xong, hoặc là cảm thấy thiết kế không được đẹp mắt, hoặc là cảm thấy quá nhỏ hoặc ở vị trí quá hoang vu hẻo lánh.

Lúc ăn cơm trưa ở nhà hàng, Trần Mộng Dao bày sơ đồ mặt bằng của những căn nhà mà bọn họ đem qua ra: “Chọn đi, mẹ chọn lầy một căn đi, con không thẻ tiếp tục chạy đông chạy tây với mẹ nữa, biệt thự ở những nơi này đều không tồi, mẹ đừng lằng nhằng nữa.”

Giang Linh không nhìn đống sơ đồ mặt bằng bày trên bàn, liếc mắt nhìn Trần Mộng Dao: “Biệt thự ở những nơi này mẹ không thích, nhỏ quá, căn nhà mới có mấy trăm vạn, tốt ở nơi nào? Chiều nay đi xem cái tốt hơn.”

Trần Mộng Dao bắt đầu trở nên nóng nảy: “Mẹ, con nói rồi, mua nhà chúng ta bắt buộc phải bỏ tiền túi, con chưa có kết hôn với Triển Trì nhanh như vậy, bọn con còn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, mẹ không nên coi tiền như rác như thế, sao mẹ không đi mua khu nhà cao cấp máy tỉ chứ? Mẹ có bản lĩnh đó không?” Giang Linh tức giận mở to hai mắt nhìn Trần Mộng Dao: “Mẹ tự mình bỏ tiền túi sao? Mẹ dùng tiền bán đất để mua một căn nhà sao?

chapter content
chapter content


Ôn Ngôn sớm đoán được hai mẹ con họ sẽ cãi nhau, có chút đau đầu: “Dì, thật ra máy căn nhà ban nãy chúng ta xem qua đều rất ồn, nếu dì gấp gáp muốn chuyển nhà, vậy thì chọn một căn trong đó đi, căn biệt thự hơn chín trăm vạn đó không tôi, dì có thể suy nghĩ một chút.” Vẻ mặt Giang Linh đầy khinh thường: “Ở đế đô, biệt thư hơn chín trăm vạn? Vị trí quá hẻo lánh, còn không bằng mua căn chung cư ở vị trí tốt hơn.

Ôn Ngôn bị kích động, đối với cô mà nói hơn chín trăm vạn đã là con số lớn, là giá trên trời rồi, thế nhưng Giang Linh lại không coi ra gì. Trần Mộng Dao hít vào một hơi: “Được rồi, mẹ muốn làm gì thì làm, ăn xong chúng ta mỗi người chia một ngả, mẹ đi đường mẹ con đi đường con, mẹ thích đến đâu xem thì đến chỗ đó xem, con không tháp tùng nữa.

Con sẽ nói với Triển Trì, đợi lúc con quyết định kết hôn xon mới được giao nhà. Bây giờ mẹ muốn chuyển nhà, vậy thì tự bỏ tiền ra mua đi, cứ như vậy nhé.” Một bữa ăn đầy mùi thuốc súng, mặt Giang Linh kéo căng ra. Cuối cùng, bà đột nhiên ngắng đầu lên hỏi Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, Triển Trì nói như thế nào cũng là em trai của Mục Đình Sâm, các cháu làm anh trai chị dâu, chuyện hôn nhân đại sự của em trai sẽ không hỏi han, dòm ngó đến chứ?

Dao Dao cũng là bạn của cháu, các cháu không thể bạc đãi nó.” Ôn Ngôn đang không biết nên trả lời như thế nào, Trần Mộng Dao trực tiếp buông đũa xuống kéo cô đi: “Tức chết mình rồi!” Ôn Ngôn dở khóc dở cười: “Không sao Dao Dao, thời tiết nóng như vậy, cậu đừng tức giận nữa.

Thật ra mẹ cậu nói cũng có đạo lí, nêu thật sự cậu muốn kết hôn với Triển Trì, mình và Mục Đình Sâm… Quả thực không nên không hỏi han đến.

Nhưng chuyện của Mục Đình Sâm mình không quản được, cho nên mẹ cậu hỏi mình cũng không có tác dụng.” Trần Mộng Dao vỗ nhẹ lên trán cô: “Triển Trì nói rồi, dựa vào chính bản thân mình, cho nên cậu và Mục Đình Sâm không cần phải xen vào, cũng không cần phải quấn vào. Hôm nay mình không nên dẫn cậu cùng đi, đi theo mình phải chịu ấm ức, ngại chết đi được. mình mời cậu uống trà sữa, đi thôi.”