Tầm mười phút sau, anh thay quần áo xong, đi xuống lầu nói với cô: “Đi thôi!” Cô mừng rỡ tiến lên đón anh, anh tự nhiên cong tay, ra hiệu cho cô khoác lấy tay của mình. Gò má cô hơi phiếm hồng, vươn tay ta khoác tay anh.
Sau khi lên xe, cô gọi điện cho Trần Mộng Dao: Team truyen: one sẽ rất háo hức ra chương nếu dược sự hưởng ứng của bạn đọc, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ “Dao Dao, cậu đang ở đâu? Phát định vị cho mình, bây giờ mình đến gặp cậu.” Trần Mộng Dao đi bộ đã mệt, đang ngồi bên lề đường được một lúc lâu. Sau khi nhận được định vị, Mục Đình Sâm nhắn ga, dáng vẻ anh tập trung lái xe khiến Ôn Ngôn có chút không thể dời mắt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng giữa hai người sẽ không có bất cứ khoảng cách nào như vậy, cảm giác tim đập thình thịch này có gọi là thích không? “Nếu em lại nhìn anh như thế này, anh sẽ tấp vào lề đường tiếp tục làm.” Nhận ra ánh mắt của cô, anh xấu xa trêu ghẹo.
“Chán ghét…” Cô dời ánh mắt, giả vờ hờn dỗi nhìn ra ngoài cửa số xe.
“Là thật chán ghét hay là giả chán ghét?” Anh rất chân thành hỏi.
“Giải” Cô không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
Sau một lúc im lặng, anh giống như lơ đãng hỏi: “Em có thích cuộc sống hiện tại không? Em có nguyện ý sống như thế này với anh không? Chúng ta có thể bỏ qua những chuyện quá khứ xuống, anh yêu em, em cũng thử yêu anh có được không?” Cô đột nhiên vươn tay gắt gao che ngực của mình, anh khó hiểu, theo bản năng hỏi: ‘Quên mặc áo trong sao?” Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Không phải…” Sau khi nghe anh nói những lời đó, trái tim cô đột nhiên đập đặc biệt loạn, như sắp nhảy ra ngoài, cô vô thức làm động tác đó.
Anh vẫn như trước, không kiên nhẫn hỏi: “Nếu không phải thì mau trả lời anh, anh muốn nghe câu trả lời của em.” Cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh cảm thấy an lòng nhưng không có hoàn toàn an tâm bởi vì mọi thứ ở hiện tại đều không nói rõ được điều gì, trước khi lá thư đó được cô nhìn thấy thì mọi thứ chỉ là bọt biển, có thể biến mất bát cứ khi nào, anh chỉ là đang tự lừa dối bản thân, lưu luyến về hiện tại mà thôi.
Lần theo định vị để tìm Tràn Mộng Dao, Ôn Ngôn phát hiện cô ấy đang khóc, mặt mũi đầm đìa nước mắt. Hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau xe ôm nhau, một người khóc, một người dỗ dành, hoàn toàn coi người tài xế là Mục Đình Sâm thành trong suốt.
Mục Đình Sâm cảm thấy phiền phức nhát là việc phụ nữ khóc, chí ít anh rất ít khi thấy Ôn Ngôn rơi nước mắt. Nghe thấy tiếng khóc của Trần Mộng Dao, anh cảm thấy trong lòng rất bực bội, mở cửa kính xe xuống và châm một điều thuốc. Thấy thế, Trần Mộng Dao đưa tay về phía anh nói: “Cho tôi một điều thuốc!” Anh trực tiếp vứt bao thuốc còn hơn nửa cho cô, anh rất vất vả mới bỏ được thuốc lá, hiện tại thỉnh thoảng khi anh cảm thấy bực bội, anh mới hút một điều.
Sau khi hút một điếu thuốc, cảm xúc của Trần Mộng Dao ổn định một chút: “Tiểu Ngôn, mình không muốn về nhà, mình muốn đến quán bar.” Ôn Ngôn khó xử nhìn Mục Đình Sâm, lúc này cô không thể bỏ Trần Mộng Dao một mình, chỉ cần Mục Đình Sâm gật đầu là bọn họ có thể đi cùng nhau.
Mục Đình Sâm hít nhẹ một hơi nói: “Đi đi đi, anh sẽ gọi điện đặt chỗ.” Nghe được câu này của anh, Ôn Nhan đột nhiên nghĩ tới trước đây anh là khách quen của quán bar, trong điện thoại di động có số điện thoại của quán bar, có lẽ là số mỹ nữ quản lý quan hệ xã hội…
Đến quán bar lớn nhất của Đề Đô, Mục Đình Sâm đi thẳng đến gian hàng VIP trên lầu hai, theo sau là Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao là khách thường xuyên đến địa phương này nên hoàn toàn quen thuộc với sự xa hoa ở nơi đây, chỉ có Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, nhịn không được mà nhìn xung quanh.
Trần Mộng Dao nói với cô: “Tầng hai là tất cả ghế dài VIP, muốn đặt chỗ cần ít nhất một vạn mà chỉ mang lên có một chút rượu và trái cây mà thôi. Tất nhiên, những người có đủ khả năng ngồi trong phòng VIP thì trong một đêm sẽ chỉ tiêu nhiều hơn một vạn rất nhiều. Người đàn ông của cậu thật hào phóng. ” Ôn Ngôn không nói chuyện, liếc nhìn bóng lưng của Mục Đình Sâm trước mặt, trong lòng cảm thầy có chút ghem ghét, bên cạnh mỗi ghé dài trên tầng hai đều là những cô phục vụ xinh đẹp mặc đồng phục thỏ trắng đen, đeo tai thỏ trên đầu, trông khá bắt mắt, chắc hẳn Mục Đình Sâm đã rất hưởng thụ khi đến nơi này…
Mục Đình Sâm bước đến một ghế dài và dừng lại, sắc mặt của Trần Mộng Dao có chút không đúng, vốn dĩ cô cho rằng chỉ có ba người bọn họ nhưng không ngờ tới lại không phải như vậy. Bởi vì Mục Đình Sâm không đặt chỗ, có lẽ sau khi gọi điện thoại, anh biết được Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp cũng đang ở đây nên anh trực tiếp đến chỗ bọn họ. Hiện tại, Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đang chơi vui vẻ mới một nhóm chị em! Sắc mặt Ôn Ngôn cũng không ổn cho lắm, Mục Đình Sâm có giống Lâm Táp và Kính Thiếu Khanh trái ôm phải ấp như thế này trước đây không? Khi Kính Thiếu Khanh nhìn thấy Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn, nụ cười phóng đãng trên khuôn mặt anh dần trở nên cứng ngắc: “Đình Sâm… cậu gọi điện nói rằng cậu muốn đến đây, tôi còn tưởng cậu đến một mình… cậu mang có người nhà đến… sao cậu không nói sớm?” Mục Đình Sâm cau mày: “Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian đi.” Kính Thiếu Khanh chưa kịp mở miệng nói tiếp thì một người phụ nữ với dáng người xinh đẹp, trang điểm đậm đột nhiên đứng dậy, cầm ly rượu tiền về phía Mục Đình Sâm, rồi tự nhiên dựa vào ngực anh nói: “Mục thiếu đã lâu không đến đây khiến chị em chúng ta nhớ thương mỗi ngày…” Móng tay đỏ tươi của người phụ nữ không an phận nhẹ nhàng cọ xát, trêu đùa trên ngực anh, lông mày anh nhăn lại càng sâu nói: “Cút.” Người phụ nữ khẽ giật mình, nghỉ ngò mình nghe nhằm hỏi: “Mục thiếu?”