Trên chuyến bay trở về, chỗ ngồi của Kính Thiếu Thanh và chỗ của Trần Mộng Dao sát nhau. Cả hai không có tương tác gì trong suốt hành trình. Những ngày này phảng phất giống như đào rỗng Trần Mộng Dao vậy. Vừa lên máy bay cô liền đeo bịt mắt ngủ, ngủ thiếp đi khi lên máy bay, khi máy bay hạ cánh vẫn là Ôn Ngôn nhẹ nhàng đánh thức cô.
Khi bọn họ về nhà, đã hơn chín giờ tối, Ôn Ngôn bước vào cửa trước, Mục Đình Sâm xách hành lý theo sau. Vốn dĩ Lâm quản gia muốn đón người từ sân bay nhưng cô từ chối, vì không muốn làm người khác chú ý, Lâm quản gia đến nhất định sẽ phố trương lớn.
Một bảo mẫu nhỏ của Mục trạch đột nhiên chào hỏi: “Thưa phu nhân, có người gửi đồ đến và nói là gửi cho cô.”
Cô ấy tò mò không biết ai đưa gửi nó: “Là đồ gì thế? Ai gửi vậy?"
Bảo mẫu nhỏ lắc đầu. "Tôi không biết là ai, tôi chưa nhìn thấy bao giờ, hình như là một bức thư."
Nói rồi, bảo mẫu nhỏ lấy đồ ra, nhìn thấy giấy viết thư, cả người cô như cứng lại, đây là loại giấy viết thư mà Từ Vinh Sinh hay dùng....
Sau khi nhận bức thư, cô mở ra xem, những dòng chữ trong thư như đập thẳng vào hệ thần kinh của cô vậy, hô hấp từ từ dồn dập, tay chân lạnh ngắt, cơ thể không khỏi run lên, lá thư này không phải dành cho cô, mà là của Mục Đình Sâm nhưng người chuyển bức thư nói rằng là cho cô, là hi vọng cô nhìn thấy chân tướng đúng không?
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô kinh hãi quay đầu rồi lùi lại, hai mắt đã ứ lệ.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ 2. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không? 3. Nữ Phụ Chạy Trốn 4. Thoáng Hương =====================================
Mục Đình Sâm dừng lại, bỏ chiếc vali trong tay xuống.
Khi nhìn thấy lá thư trên tay cô, anh đã đoán được rằng mình không thể giấu được gì nữa, cuối cùng thì Triển Trì cố gắng để đưa được thư đến.
"Tại... tại sao..." Cô hoàn toàn không nói được lời nào, hơi thở dường như bị bóp nghẹt, trước mắt cô dường như biến thành một màu đen.
Mục Đình Sâm không dám tới gần cô, trong đôi mắt thâm thuý lộ ra cận thận từng li từng tí: "Xin lỗi..."
Xin lỗi? Anh thậm chí còn không hỏi, liền nói xin lỗi, cũng là nói, anh đã biết nội dung bức thư đó là gì, anh cũng thừa nhận tính xác thực của nó. Cô không thể tự đứng vẫn được nữa, giữ chặt tay vịn cầu thang mới miễn cưỡng ổn định cơ thể: "Anh... anh đột nhiên thay đổi thái độ với Triển Trì... bởi vì... bức thư nằm trong tay anh ta... đúng không? Là anh ta hại gia đình Dao Dao, anh ta cũng đã làm những chuyện kia, đúng không? Anh đang nói dối giúp anh ta! Anh... không để em điều tra những chuyến xảy ra năm đó... bởi vì... ha ha... bố em là người chịu tội thay anh?" Không cần đoán cô cũng biết bức thư được gửi từ Triển Trì, cô không ngốc.
Cô nhớ rất rõ, khi anh phát hiện ra bức thư do lão Từ gửi đến, phản ứng rất dữ dội, cô vốn tưởng anh không muốn nhắc đến sự việc năm đó, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy. Khi đó, cô vẫn vui mừng vì bố cô có thể vô tội, cô cuối cùng cũng không phải ở bên cạnh anh làm tội đồ, mà phản ứng của anh như dội thắng gáo nước lạnh vào cô. Hóa ra trong chuyện này có nhiều bí mật u ám đến vậy!
Anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt lại, muốn anh nói mọi chuyện đều do mẹ anh làm, anh không thể nói được, mẹ cũng như Ôn Ngôn, đều là tịnh độ(*) trong lòng anh, anh không chịu được làm ô uế tịnh độ. Ngay cả nói ra rồi, thì có thể làm gi? Những gì mẹ anh đã làm, và những gì anh đã làm, chẳng có ý nghĩa gì cả, cuối cùng là anh thiểu cỗ.
(*) Theo trong kinh Phật thì cõi Tịnh độ là một thế giới rất sạch sẽ sung sướng ở Tây-phương.
Từ con gái của tội nhận trở thành con gái của nạn nhân, sự đảo ngược này khiến Ôn Ngôn trong nhất thời không thể thở nổi. Cô luôn cho rằng cô là người mắc nợ, vậy mà người thật sự bị mắc nợ là cô. Thì ra là vậy, việc nhận nuôi ban đầu không phải lòng tốt của anh, mà là do sự áy náy. Trải qua nhiều năm cô sống kiểm nén, cận thật từng li từng tí như vậy, cuối cùng là vì cái gì...
Trong ảnh mắt anh nhìn cô luôn chứa đầy thì hận, e rằng sợ nó không phải hướng về cô, mà là hướng về một số người đi? Sự hiện diện của cô sẽ khiến anh nghĩ đến những điều khó chịu đó, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác mâu thuẫn giữ
cô lại bên mình.
Điều khiến cô sợ hãi nhất là khi Mục Đình Sâm mười tám tuổi, anh vậy mà có thể hại chết chính người nhà của mình, bao gồm cả người bố vô tội của cô! Cô không thể ngờ rằng một kế hoạch chu đáo như vậy lại đến từ một thiếu niên 18 tuổi: "Tại sao... lại làm như vậy?"
Mục Đình Sâm nắm chặt tay thành nắm đấm: “Mẹ của anh... đã dành cả cuộc đời cho Mục trạch, nhưng bố anh lại nhân lúc bà mang bệnh nặng hấp hối mà làm ra loại chuyện đó, còn cho bà biết được. Anh không có cách nào tha thứ. Không sai, anh chinh là loại người đó, trước giờ đều vậy!"
Cô không nghi ngờ gì về những gì anh nói, mặc dù anh rất tốt với thể giới, không ai nói anh không tốt cả, nhưng ở nhà anh đối với cô từ trước đến này đều nghiêm nghị đáng sợ, đây mới thật sự là người thật của anh, anh không để lộ ra, so với nghiêm khắc kia đáng sợ hơn nhiều.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó là trốn thoát khỏi người đàn ông kinh khủng trước mặt này!
Cô loạng choạng bước ra cửa, tiện thể kéo vali của cô, khi Mục Định Sâm có ý muốn ngăn cô lại, cô hét lên: "Đừng qua đây! Cầu xin anh đừng lại gần tôi..."
Anh dừng lại, trong mắt đều là vẻ sợ hãi: "Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau được không? Buổi tối một mình em đi ra ngoài không an toàn..."
Nhưng lúc này, cô cảm thấy sự quan tâm, dịu dàng mà anh thể hiện là giả tạo: "Đừng đổi xử tốt với tôi nữa được không? Đừng đeo lại cái bộ mặt người tốt nữa, được không? Anh căn bản không phải loại người như thế, không phải!" Nói rồi cô không quay đầu lại mà liền rời đi, lá thư trong tay đã bị vò nát.