Khương Nghiên Nghiên tiếp tục kêu gào: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?! Chuyện thối nát ba năm trước của cô và tam thiếu gia nhà họ Thẩm —- Thẩm Giới, tất cả mọi người trong thành phố đều biết, sao cô không biết xáu hỗ lại đứng bên cạnh anh Đình Sâm chứ? Nếu tôi là cô, tôi sớm đã muốn đi chết rồi! Tôi còn tưởng là ai cơ, chen ngang giữa tôi và anh Sâm, tra ra mới biết
là cô, thật ghê tởm!”
Chuyện xảy ra ba năm trước bị lật lại, mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao: “Hoá ra là cô ta nha… Tôi nói mà sao nhìn
quen thế, không nhìn ra người bình
vậy, thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà… Lúc trước Trần Hâm còn theo đuổi cô ta, nhìn sắc mặt cô ta lạnh nhạt, sau lưng chỉ sợ sớm đã có người
khác rồi nha? Còn giả bộ thanh cao nữa.”
“Ai nói không được? Khi cô ta qua lại với Lâm tổng thì bỏ Trần Hâm, hành người ta xong còn bên cạnh Lâm tổng nữa, ha ha, tuổi trẻ đúng là xinh đẹp nha, đáng tiếc là
người phụ nữ không đàng hoàng…”
Nghe máy lời bàn tán này, Ôn Ngôn chịu đựng đến cự hạn, lấy điện thoại tìm số của Trần Hàm, vừa định gọi điện thì Khương Nghiên Nghiên cướp lấy điện thoại của cô đập xuống đất: “Muốn gọi điện cho mẹ tôi? Cô xứng sao? Tôi nói
cho cô biết, cô tránh xa mẹ tôi và anh
Đình Sâm xa một chút, nếu không tôi
không để cô yên đâu!”
“Òn ào cái gì?” Lâm Táp vừa đến công ty đã nghe thấy tiếng ồn ào, mọi người đều tụ tập một chỗ không có ý thức đi làm việc, anh vừa mới đến công ty đã thấy
chuyện này, có chút không vui.
Nhìn thấy Lâm Táp đến rồi, nước mắt của Khương Nghiên Nghiên còn chảy nhanh hơn so với hệ thống cung cấp nước, cô ta chạy đến nắm lấy cánh tay của Lâm Táp: “Anh Lâm Táp! Cô ta đánh eml”
Thấy người Khương Nghiên Nghiên chỉ, vẻ mặt Lâm Táp không vui nhanh chóng thay thế bằng sự bát lực, sớm biết gặp phải chuyện này, hôm nay đánh chết anh
ta cũng không đến công ty: “Cái này…
Khương Nghiên Nghiên, em không đến
mức mới sáng sớm đã đến công ty anh
làm loạn chứ?”
Khương Nghiên Nghiên hừ một tiếng: “Người ta bị đánh!”
Ôn Ngôn cúi xuống theo bản năng, hoá ra Khương Nghiên Nghiên đã quen thuộc với bạn bè của Mục Đình Sâm từ lâu rồi, còn biết Lâm Táp, nhìn ra hai người này rất
thân quen…
Lâm Táp có chút đau đầu: “Vậy cái gì… Em đến đây tìm Ôn Ngôn, Đình Sâm biết
sao?”
Sắc mặt Khương Nghiên Nghiên cứng đờ: “Anh ấy… không biết. Anh Lâm Táp, anh
đừng nói cho anh ấy được không? Bây
giờ em đi, sau này em hứa không đến chỗ anh gây chuyện nữa! Em sẽ giải quyết chuyện này với mình cô ta, được không mà…
Đợi Khương Nghiên Nghiên rời đi, Ôn Ngôn ngồi xuống, những người khác cũng
vội vàng quay về vị trí của mình.
Lâm Táp muốn nói gì đó, mở miệng nhưng không nói ra lời, có một số chuyện,
không phải anh ta có thể giải quyết được.
Khi đến giờ tan làm, Ôn Ngôn và Lâm Táp
ăn ý cùng nhau bước vào thang máy.
“Họ ở bên nhau bao lâu rồi?” Cô hỏi.
“Hứ… Cô đang nói Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên?” Lâm Táp có chút không rỗ.
Ôn Ngôn gật đầu, Lâm Táp nói: “Cụ thể thì không rõ lắm, bọn họ yêu nhau khi ở
nước ngoài. A, cô đề ý cái này?”
Cô lắc đầu, không nói gì. Có một số chuyện, không phải cô để ý là có thể giải
quyết được.
Hai người cả đường đi không nói gì, Lâm Táp làm tài xế chở cô đến nhà hàng đã
hẹn với Trần Mộng Dao.
Lúc bước vào nhà hàng, Lâm Táp nhíu
mày, chất lượng của nhà hàng bình thường. Bình thường anh ta căn bản sẽ không đến nơi này, nhất là khi thấy vết dầu mỡ bám trên bàn, anh ta có ý nghĩ xúc động muốn quay đầu rời đi, nhớ tới lời dặn dò của Mục Đình Sâm, anh vẫn cố
chịu đựng.
“Tiểu Ngôn! Bên này!” Trần Mộng Dao nhìn thấy Ôn Ngôn, đứng lên vẫy tay không đề ý đến hình tượng.
Trên mặt Ôn Ngôn cuối cùng cũng nở nụ cười, vội vàng đi qua, Trần Mộng Dao vẫn như ba năm trước, không thay đổi chút gì,
vẫn giống như trong tưởng tượng của cô.
Trần Mộng Dao không đến một mình, còn
có Triển Trì, so với ba năm trước thì Triển
Trì trông trầm ổn không ít, chỉ là tính cách nổi loạn trước đây trở nên khó đoán, trong mắt rõ ràng là chứa ý cười nhưng lại
giống như hồ sâu.
Nhìn thấy Lâm Táp, Trần Mộng Dao hơi
ngạc nhiên: “Đây là…”
Lâm Táp khá hoà đồng nên tự giới thiệu:
“Tôi là Lâm Táp.”
Trần Mộng Dao cũng không hỏi nhiều, gọi phục vụ gọi món: “Tiểu Ngôn, Lâm Táp,
hai người muốn ăn gì?”
Ôn Ngôn còn chưa nói, Lâm Táp theo bản năng nói: “Không cần để ý đến tôi, mọi người gọi là được.” Dù sao anh ta không định ăn.
Nghe ra ý ghét bỏ trong lời nói của anh ta, Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng,
Triển Trì rũ mắt xuống, không rõ cảm xúc.
Ôn Ngôn không muốn ồn ào không vui, hoà giải nói: “Dao Dao, cậu biết khẩu vị
của mình, cậu gọi món là được rồi.”
Trần Mộng Dao gọi một vài món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ: “Tiểu Ngôn, cậu không biết lúc tớ quay lại đã vui như nào đâu. Ba năm rồi, cuối cùng đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, lúc trước cảm thấy ghét sương mù ở đây, bây giờ đột nhiên cảm thấy sương mù rất có vị, tớ
nhớ quê hương quá!”
Ôn Ngôn có chút áy náy: “Xin lỗi… Đều do
tới
Trần Mộng Dao tuỳ tiện xua tay: “Nói gì vậy? Lúc nào tớ trách cậu? Tớ cũng không ngờ anh cậu lại là Mục Đình Sâm, xảy ra chuyện này… cũng không thể trách anh cậu được. Thẩm Giới rất tốt, cậu
không cần lo lắng, anh ấy…”
Ôn Ngôn vội vàng ngắt lời: “Không cần nói nữa, tớ biết.” Bên cạnh có “cơ sở ngầm” của Mục Đình Sâm đang ngồi ở đây, cô không dám nói chuyện cùng Trần
Mộng Dao về Trầm Giới.
Lâm Táp đột nhiên xen vào: “Mục Đình Sâm không phải anh cô ấy, chính xác mà
nói, là chồng cô ấy.”
Không khí yên tĩnh trong chốc lát, ngay cả
Triển Trì im lặng cũng nhìn chằm chằm
vào Ôn Ngôn.
Trần Mộng Dao giật mình: “Cái gì? Cậu và… cậu kết hôn với Mục Đình Sâm rồi?!
Vậy Thẩm Giới làm sao đây?!”
Vốn dĩ Ôn Ngôn không định nhắc đến chuyện này, lúc đầu cô nghĩ kết hôn với Mục Đình Sâm để xoa dịu mọi chuyện, nhưng sau này cô phát hiện, anh không để truyền thông phanh phui chuyện kết hôn, đột nhiên cô không hiểu dụng ý của
anh.
Bây giờ Lâm Táp nhắc tới cô không thể không đối mặt với vấn đề này: “Ừ. Lúc tớ tám tuổi là cô nhi, là anh ấy đưa tớ về, lúc anh ấy đi nước ngoài, tớ đã kết hôn với
anh ấy, không có rầm rộ sôi nỗi, lại không
liên lạc được cho cậu, cho nên chưa nói
cho cậu.” Cô cố ý tránh Thẩm Giới, cho tới bây giờ, cô và Thẩm Giới… sợ rằng
sớm đã không có sau đó.
Trần Mộng Dao hơi nghỉ ngờ: “Cậu…
không phải bị ép chứ.”
Ôn Ngôn cười khổ lắc đầu: “Không, tớ tự
nguyện.”
Trần Mộng Dao nhận ra quá muộn màng: “Vậy anh ta nhắm vào tớ và Thẩm Giới cũng không phải kì lạ rồi. Anh ta thích cậu nha, đương nhiên sẽ không chịu đựng được cát trong mắt rồi, cậu và Thâm Giới xảy ra chuyện, anh ta nhất định nổi giận lôi đình. Vậy anh ta đối xử tốt với cậu không? Có ức hiếp cậu không? Trên trán