Ôn Ngôn quay lưng về phía cô: "Mình không muốn nhớ đến anh ấy nữa."
Khi bọn họ dậy đã hơn 7 giờ tối, Trần Mộng Dao ngáp ngắn ngáp dài dậy nấu một nồi mì. Kỹ thuật nấu mì của cô không bằng Ôn Ngôn, mì nấu nhũn không dai, Ôn Ngôn cũng không có chê bai, ăn không chùa lại một sợi nào.
Sau khi ăn xong thì cùng nhau ngồi xem kịch, Ôn Ngôn đột nhiên đưa ra quyết định: “Công thức bí truyền mà người nào đó đưa cho, hay là dùng đi, anh ấy nhất định đã hỏi qua ý kiến của đầu bếp bánh ngọt hàng đầu, người như mình không thích phụ lòng tốt của người khác."
Trần Mộng Dao cười ra tiếng kêu của lợn: “Từ bao giờ cậu học được cách xuống nước vậy? Ban đầu còn ương ngạnh nói không cần, cuối cùng bây giờ nghĩ thông rồi à? Nếu để mình nói ấy mà, mấy năm nay giữa cậu và Mục Đình Sâm, cũng không thể nói là ai thiếu nợ ai, cắt không đút còn làm cho chuyện lộn xộn thêm."
Ôn Ngôn không để ý tới lời trêu đùa của Trần Mộng Dao, cô quyết định sẽ dùng công thức bí truyền đó là bởi vì sự hấp dẫn của nó quá lớn, không liên quan gì đến Mục Đình Sâm cả.
Đột nhiên, điện thoại Trần Mộng Dao vang lên, Trần Mộng Dao nhìn màn hình hiển thị quả quyết ấn nút trả lời: “Làm gì vậy? Sao lúc nào cũng làm phiên đến bà cô này vậy hả?"
Nghe ngữ điệu này liền biết người ở đâu dây bên kia là ai, không nghi ngờ gì nữa chính là Kính Thiếu Khanh.
Biết được Kính Thiếu Khanh lại đến đây, Trần Mộng Dao nghĩ tối nay dù sao cũng không làm gì, liên hỏi có hoạt động gì không. Kinh Thiếu Khanh nói: “Tôi dự định đến quán bar uống rượu, cô có muốn đến không?"
Trần Mộng Dao rất sẵn lòng đồng ý, vào thời điểm này, cô và Kính Thiếu Khanh là bạn đồng hành. Ngắt điện thoại, cô hỏi Ôn Ngôn: "Tiểu Ngôn, có muốn đi cùng không? Quán bar lần trước đó."
Ôn Ngôn nhớ đến chuyện lần trước gặp Mục Đình Sâm ở quán bar liền lắc đầu: “Minh không đi đâu, cậu đi choi với anh ta di."
Trần Mộng Dao muốn ra ngoài chơi, lại cảm thấy để một mình chị em tốt ở nhà không hay cho lắm: "Nếu cậu không đi, một minh mình đi có phải không hay cho lắm đúng không? Một mình cậu ở nhà cũng cô đơn lẻ loi quá đi."
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn cô: “Thôi mà, mình thực sự không muốn đi, khó khăn lắm mới có thời gian ở nhà nghỉ ngơi, đợi lát nữa mình đi ngủ sớm, cậu đi thì cũng về sớm chút nhé." Trần Mộng Dao thấy cô kiên quyết không đi, chỉ có thể tự mình thay quần áo rồi ra ngoài.
Trước khi đi, cô giấu chiếc khăn quàng cổ mà Kinh Thiếu Khanh mua vào trong áo khoác, cô muốn đeo chiếc khăn, nhưng đến gặp Kính Thiếu Khanh lại đường đường chính chính đeo khăn quàng cổ anh ta mua cho đi như vậy, cô sợ bị Ön Ngôn trêu chọc cô và Kính Thiếu Khanh có cái gì đó.
Đến quán bar, Trần Mộng Dao tìm thấy phòng bao Kính Thiếu Khanh đang ở trong đó, còn chưa kịp chào hỏi thì cả người cảm thấy không ổn cho lắm, không chỉ có Kinh Thiếu Khanh mà Mục Đình Sâm cũng đang ở đây...
Cô gần như quên mất chuyện Mục Đình Sâm đến công ty bên này để thị sát, trong lòng thầm thở phào, may mà cô không ép Ôn Ngôn đến, nếu không tình huống sẽ đặc biệt xấu hổ.
Thành thật mà nói, sau khi biết chuyện giữa Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, cô cảm thấy rằng bản thân không nên đối xử tử tế với Mục Đình Sâm, vào cái đêm bước ra khỏi Mục trạch đó, Ôn Ngôn đã khóc rất nhiều, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in. Rốt cuộc qua lâu như vậy, bây giờ Ôn Ngôn cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hiện tại cô không thể vì bênh vực Ôn Ngôn mà gây sự với Mục Đình Sâm, đến cũng đã đến rồi, cô chỉ có thể ngồi xuống.
“Ôn Ngôn không đến sao? Tôi còn cho rằng hai người là trẻ em sinh đôi, đi đâu cũng có nhau." Kính Thiểu Khanh rót một ly rượu cho Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao có chút không thoải mái, lầm bầm: “Cũng may là không đến... Đến rồi liền khó xử.”
Vẻ mặt Mục Đình Sâm luôn lãnh đạm, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Tôi không định cả đời này không chạm mặt cô ấy.”
Trần Mộng Dao cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý khác: "Anh... anh có ý gì? Anh muốn đến tìm Tiểu Ngôn sao? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm như vậy, cậu ấy khó khăn lắm mới bình tâm lại, đừng có mà tiếp tục quấy rầy đến cuộc sống của cậu ấy nữa."
Mục Đình Sầm nhìn chất lỏng đỏ tươi trong ly rượu nhàn nhạt nói: "Sẽ không, ít nhất sẽ không phải là bây giờ, tôi còn chuyện chưa làm xong." Anh sẽ không để Ôn Ngôn trở về bên cạnh anh nhanh trước khi giải quyết mối tai họa ngầm là Triển Trì như vậy.
Sau khi làm xong mọi việc, anh sẽ vút đi bản thân không chịu nổi và bàn tay dơ bẩn.
Trong lòng Trần Mộng Dao có chút không rõ, Mục Đình Sâm của hiện tại thoạt nhìn rất lạ, tạo cho cô một loại uy hiếp rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn dáng vẻ lạnh lùng lúc trước, nhưng vẻ bề ngoài rõ ràng chỉ thêm một cặp kính mà thôi, sao mà lại có sự thay đổi lớn như thế chứ?
Một lát sau, Mục Đinh Sâm đứng dậy, ngón tay thon dài sửa sang lại vạt áo: “Tôi đi trước đây."
Kinh Thiếu Khanh gật gật đầu, đợi Mục Đình Sâm đi xa, Trần Mộng Dao mới thở phào một hơi: "Mục Đình Sâm chịu đả kích rất lớn sao? Sao tôi cảm thấy anh ta đã thay đổi rất nhiều nhỉ?"
Kính Thiếu Khanh không cho là đúng, phản đối lại: “Có thay đổi đi chăng nữa cũng vẫn là Mục Đình Sâm, cuộc sống không thay đổi để thích ứng với con người, con người chỉ có thể thích ứng với cuộc sống, người sống một đời, sao có thể từ đầu đến cuối đều nhất quán được? Cô cho rằng không có Ôn Ngôn, cậu ấy thật sự sống tốt sao? Được rồi, tôi kêu cô ra ngoài là để vui chơi, không phải là để cô quan tâm lo lắng đến chuyện của người khác, chuyện hai người bọn họ, cô bận tâm không hết."
Trần Mộng Dao sớm biết rằng cô không thể làm gì được trước chuyện giữa Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, cũng không bận tâm đến nữa: “Anh nói không sai, quả thực tôi lo không được, đến cả bản thân tôi còn lo chưa xong này!"