Đột nhiên An Nhã xen vào: "Buổi trưa mọi người ăn gì vậy? Chúng ta đi ăn chung không? Ai không ăn được gì thì cứ nói để tôi tránh."
Ảnh mắt của Ôn Ngôn lóe sáng: "Để tôi mời, chúng ta ăn một bữa thật ngon nào."
Cô không muốn lại gọi đồ ăn ngoài nữa đâu, ngày nào cũng ăn hoài mấy món đó cô sắp ngán chết rồi. Hôm nay đúng lúc Kính Thiếu Khanh ở đây vậy cứ tới nhà hàng của anh ta gọi món đi, cô đã có sẵn số điện thoại rồi chắc chắn không cần đợi món quả lâu. Lâu lâu cô vẫn phải đãi nhân viên một bữa chứ vì họ đã làm việc cần mẫn đến vậy. Cô chỉ keo kiệt với bản thân thôi chứ người khác thì không.
Trong nhà hàng. Trần Mộng Dao hoàn toàn biến thành một thục nữ ăn chậm nhai kỹ. Lúc trước đi ăn cùng Kính Thiếu Khanh đều không để ý đến suy nghĩ của đối phương, nhưng dù sao bây giờ cả hai đang là một cặp rồi, tư tưởng của cô cũng thay đổi. Ít ra cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta chứ.
Kinh Thiếu Khanh nhíu mày trêu chọc cô: "Em thôi đi, cứ ăn thoải mái đi. Cũng đâu phải anh chưa từng thấy qua dáng ăn dữ dằn của em đâu."
Cô trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật là... bộ em không cần mặt mũi sao? Em giả bộ e thẹn một chút cũng không được à?" Anh nhún vai: "Hoàn toàn không cần thiết, ở trước mặt anh em cứ thả lỏng là được rồi. Lát ăn xong còn muốn đi đâu không?
Anh đi cùng em."
Cô suy nghĩ một hồi, vẫn chưa biết nên phải đi đâu: "Em không biết, bình thường rảnh rỗi em đều ở nhà xem phim thôi chứ không đi đâu cả. Chúng ta không phải người bản địa nên cũng không mấy quen thuộc đường xá ở đây, cứ tùy tiện đi dạo một chút là được rồi."
Anh suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Tối hôm qua anh không ngủ được nhiều, trời chưa sáng đã phải tới sân bay rồi. Hay chiều nay em cùng anh đi khách sạn? Đợi tôi ngủ một giấc dậy rồi tối dẫn mọi người trong của tiệm em đi ăn, sau đó chúng ta suy nghĩ tiếp tối đó hai chúng ta sẽ chơi như thế nào, em thấy sao?"
Cô gật đầu đồng ý, dùng bữa xong hai người cùng quay về khách sạn.
Cùng anh tới nơi này vẫn hơi khiến cô ngại ngùng. Trong lòng cô tránh không khỏi có chút chờ mong, dù sao cũng yêu xa được một quãng thời gian, mấy chuyện mờ ám chắc chắn sẽ xảy ra giữa hai người thôi. Nhưng nào ngờ Kính Thiếu Khanh chỉ đơn thuần nằm xuống ngủ một giấc thôi! Vừa bước vào cửa là anh đã ngã người xuống giường rồi!
Cô nhàm chán ngồi trên sô pha xem phim, cô chỉ mở âm lượng rất nhỏ đến khi thấy mỏi mới nằm xuống bên cạnh anh tiếp tục xem phim.
Bất giác cũng đã gần hết một buổi chiều, khi cô xem tới đoạn buồn cười nhất thì Kinh Thiểu Khanh ở phía sau đã bật cười trước cô. Mộng Dao giật mình quay lại hỏi: "Em lớn tiếng quả đánh thức anh sao?"
Anh ghé sát lại rồi ôm cô vào lòng: "Không có, ban nãy anh tự tỉnh dậy rồi. Nãy giờ ở phía sau xem phim cùng em mà giờ em mới phát hiện thôi."
Cô bị cái ôm của anh làm cho giật mình lần nữa, tới hứng thú xem phim cũng không còn: "Vậy.. bây giờ chúng ta đi nhé? Để em nói Tiểu Ngôn họ ra ngoài ăn cơm, hôm nay của tiệm đóng của sớm một ngày vậy."
Kính Thiếu Khanh nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay minh: "Em nói trước với họ đi, tầm sáu giờ tới nhà hàng của anh là được rồi. Bây giờ mới năm giờ chiều, chúng ta nằm thêm một lát đi."
Cô nghe lời gửi một tin nhắn cho Ôn Ngôn, sau khi nhận được tin nhắn trả lời cô mới tiếp tục xem phim. Lúc này bàn tay của Kinh Thiếu Khanh có chút không thành thật làm cô phải đỏ mặt nắm lấy tay anh: "Đừng nhúc nhích nữa, anh ngủ thêm một chút đi."
Anh chuẩn xác cắn lên vành tai của cô: "Không cho nhúc nhích hay không cho ăn đây? Anh đã muốn làm vậy từ lâu rồi, trước chưa phải lúc thích hợp để làm thế nhưng bây giờ thì có thể danh chính ngôn thuận mà làm rồi."
Cô cũng không quả phản kháng, mặc kệ tay anh sờ loạn: "Từ khi nào mà anh đã có suy nghĩ xấu xa với em vậy hả? Trong bụng anh toàn là ý nghĩ mười tám cộng thôi..."
Anh trả lời cô không chút do dự: "Ngay từ lần đầu tiên em ngủ với anh thì anh đã muốn rồi. có muốn cân nhắc xem tối nay lại khách sạn cùng anh không? Anh đi cả chặng đường dài như vậy để qua đây, em sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi anh ở đây đầu hả?"
Trần Mộng Dao nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối: "Không được... cùng lắm em ở cạnh anh thêm một lúc thôi. Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ tới mấy chuyện đó được không hả? Đồ lưu mạnh..."
Kinh Thiếu Khanh cũng không kiên trì thêm nữa, anh im lặng vài giây rồi nói: "Được thôi, anh đi tắm cái đã, xong rồi chúng ta xuất phát."
Nhìn thấy anh đi vào trong phòng tắm, cô có chút sững người. Không biết anh ta có giận dỗi gì không, đột nhiên lại đứng lên nói muốn đi tắm? Có phải cảm thấy thất vọng vì cô không? Quả thật Mộng Dao không được thủ vị như những người phụ nữ trước đây của anh. Một người không bao giờ thiếu thốn đàn bà, sau khi đi cùng cô anh lại phải ăn chay suốt... nhất định rất khó chịu. Cô cũng không thể cứ kiên trì quá lâu, chỉ là... mỗi khi nghĩ tới những bất kham cô từng phải trải qua, trong lòng lại có chút chống cự. Cô lo sợ anh sẽ không thích, mà dù anh có nói không để tâm thì cô vẫn sẽ nghĩ nhiều.
Kính Thiếu Khanh thay xong quần áo đi ra, trái với vẻ mặt lười biếng khi vừa thức dậy thì bây giờ tinh thần anh đã sảng khoái hån: "Đi thôi."
Anh không biết trong lúc anh đang tắm rửa thì suy nghĩ của
Trần Mộng Dao đã chạy xa bao nhiêu ki-lô-mét rồi. Cô có chút không vui: "Ừ."
Anh nghe ra được sự kỳ lạ trong ngữ khí của cô: "Sao vậy?"
Trần Mộng Dao cúi thấp đầu đi tới trước cửa ra vào: "Không sao cả, mau lên."
Người hiểu rõ phụ nữ như Kính Thiếu Khanh đây sao có thể nhìn không ra cô đang giận dỗi? Còn lý do thì anh không biết rồi, nhưng chỉ cần dỗ dành là xong thôi: "Sao vậy tiểu tổ tông? Anh làm gì khiến em hài lòng thì cứ nói ra, anh sẽ tự kiểm điểm, tự trừng phạt. Đừng lạnh nhạt với anh, anh sẽ đau lòng đó."