Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 347: Em chỉ có mỗi anh thôi



Trần Mộng Dao thở dài một hơi: “Không phải, tâm trạng mình không tốt thật mà, vừa nãy mình ăn cơm tối với mẹ anh ấy, ảnh mắt bà ấy sắc như dao ấy, không rời khỏi mặt mình chút nào luôn. Mình vốn đã chẳng muốn ăn, làm mình chẳng ăn được mấy miếng. Trên đường đi ăn cơm mẹ anh ấy còn nói không mong anh ấy hay chạy sang bên này, bảo anh ấy phải lo chuyện công ty nhiều hơn. Đây chẳng phải là thấy mình ảnh hưởng xấu đến anh ấy sao? Mẹ anh ấy chắc chắn lại ghét mình hơn rồi."

Chuyện này Ôn Ngôn không giỏi lắm, cô không biết rốt cuộc Hạ Lam đang nghĩ gì, chỉ có thể an ủi: "Cậu bớt nghĩ linh tinh đi, đừng cuốn cả bản thân vào. Đầu óc của cậu không hợp với những câu hỏi quá sâu sắc đầu, sau này cậu giao lưu với Kính Thiếu Khanh nhiều hơn không phải là được rồi sao? Nhỡ đâu mẹ người ta là muốn cậu về Đế Đô thì sao? Vấn đề này lúc trước chúng ta cũng từng nhắc đến rồi, cậu nên suy nghĩ thật ki."

Trần Mộng Dao ngập ngừng một chút: “Mình không về đâu, mình mà về thì cậu chỉ còn một mình thôi. Tiểu Ngôn, minh sẽ không bỏ lại cậu đâu, điều này mình cũng nói từ lâu rồi, trừ khi cậu về cùng mình. Mình cứ thấy Mục Đình Sâm sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng thế đâu, thế nhưng lâu vậy rồi, sao anh ấy vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?"

Nhắc đến Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn cau mày lại: "Dao Dao, đừng nhắc đến anh ấy nữa được không? Mình nói với cậu thế này nhé, với tính cách của anh ấy thì đúng là sẽ không bỏ qua cho mình một cách dễ dàng đâu. Thế nhưng anh ấy đúng là đã thả mình đi rồi mà, như cậu nói đấy, lâu vậy rồi mà không có động tĩnh gì cả thì là để mình đi thật rồi đấy. Mình đã thích ứng vói cuộc sống bây giờ rồi, đừng khiến những giả thiết kỳ quặc đó làm minh không vui được không? Minh mong anh ấy cả đời này chỉ tìm mình một lần nữa thôi, đó là lúc... anh ấy muốn ly hôn."

Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, cậu vẫn chưa ly hôn với anh ấy nữa, ngày nào cậu còn chưa ly hôn thì cậu vẫn là Mục phu nhân. Anh ấy có đến tìm cậu không thì cậu vẫn là vợ anh ấy. Rời khỏi Đế Đô lâu vậy rồi, minh sắp quên cậu là Mục phu nhân rồi đấy."

Ôn Ngôn bị cô chọc tức: “Cậu đúng là, mình bảo cậu không nhắc thì cậu cử nhắc, không thèm quan tâm đến cậu nữa!" Nói xong cô đi thắng vào phòng bếp.

Trần Mộng Dao chu miệng ra, tiếp tục ngồi ngây ra đó. Đột nhiên có tin nhắn điện thoại, cô mở ra xem, là Kính Thiếu Khanh gửi đến, nội dung chỉ có vài chữ đơn giản: “Mẹ anh mong em về Đế Đô với anh."

Trong lòng cô bỗng chốc vui buồn lẫn lộn vui vì chưa chắc Hạ Lam đã nghĩ cô ảnh hưởng xấu đến Kinh Thiếu Khanh, buồn là vì bây giờ cô không thể về được, cô trả lời lại: “Không được, em không bỏ Tiểu Ngôn ở lại một mình được."

Vài phút sau, Kính Thiếu Khanh gọi điện thoại đến: “Bên cạnh em có người không? Ra chỗ không có ai đi, anh có chuyện muốn nói."

Trần Mộng Dao nhìn xung quanh: "Không có ai, anh nói đi."

Kính Thiếu Khanh ngập ngừng một chút rồi mười nói: "Em về với anh luôn đi, không cần phải lo cho Ôn Ngôn đâu, Đình Sâm sẽ đến tìm cô ấy nhanh thôi. Lúc trước Đình Sâm có chuyện chưa xong nên mới chưa tới, với lại cậu ấy muốn để Ön Ngôn bình tĩnh lại chút. Không lâu nữa Ôn Ngôn cũng sẽ bị Đình Sâm đưa về Đế Đô thôi."

Trần Mộng Dao thấy hơi khó tin: "Anh nói thật sao? Không phải là vì muốn lừa em về với anh nên mới nói vậy đó chứ? Vừa này em còn nhắc với Tiểu Ngôn về chuyện này nữa, cậu ấy vẫn không vui. Chuyện gì quan trọng đến mức phải đợi anh ấy làm xong thế? Em nghĩ là lấy cớ thì có, nếu trong lòng anh ấy có Tiểu Ngôn thì đã nhin từ lâu rồi..."

Kính Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì anh không muốn nhắc đến Triển Tri trước mặt cô. Nếu cô biết Triển Trì bị Mục Đinh Sâm thuê người ám sát thi cô sẽ có phản ứng thế nào? Anh cũng không dám đặt cược: "Em đừng hỏi nhiều nữa, suy nghĩ về vấn đề anh nói đi. Nếu em thực sự không muốn về thì anh có thể đợi, nhưng về Đế Đô thì là chuyện sớm mượn. Hơn nữa đừng nói chuyện anh nói với em cho Ôn Ngôn, anh nói với em đã là phá lệ rồi đấy.”

Trần Mộng Dao không cho anh câu trả lời ngay lập tức, cúp điện thoại. Cô thấy hơi rầu, bây giờ tiệm đồ ngọt khó khăn lắm mới đi vào quỹ đạo, cộng thêm vị trí của bọn họ tốt, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ đợi kiếm tiền thôi. Bây giờ mà về Đế Đô thì cô không nỡ, cho dù cô đi rồi để lại tiệm cho Ôn Ngôn thì cô cũng không nỡ để Ôn Ngôn ở lại đây một mình.

Buổi tối cửa tiệm đóng cửa, trên đường về nhà, Ôn Ngôn thấy Trần Mộng Dao có vẻ có tâm sự nên đã đoản được một nửa: "Nếu như cậu quyết định về Đế Đô thị cứ để lại của tiệm cho mình thôi, mình sẽ trả lại cho cậu dần tiền đầu tư của cậu. Mình biết cậu không nỡ bỏ lại cửa tiệm, không nỡ bỏ lại mình, không nỡ xa chị Lam Tương bon họ, thế nhưng cuộc đời vẫn luôn như vậy, có mất thì mới có được. Phải từ bỏ một thứ một số thứ để đi tìm một số thứ quan trọng hơn. Cậu với Kính Thiếu Khanh khó khăn lắm mới đi đến bây giờ."

Trần Mộng Dao đột nhiên ôm lấy cô: “Tiểu Ngôn, mình thực sự không nỡ để cậu ở lại đây một mình, bên cậu bây giờ đã không còn người thân nữa, cậu chỉ còn mình thôi."

Mũi Ôn Ngôn thấy cay cay: “Cậu nói gì thế? Nếu cậu vì mình mà làm lỡ hạnh phúc của cậu thì mình mới là người hối hận cả đời ấy. Kinh gia bây giờ đều phát triển ở Để Đỗ, cậu phải đến đó chứ. Anh ấy không thể ở đây cả đời với cậu được, không thực tế, cậu đi đi, thật đấy, mình không sao đâu. Cửa tiệm này cũng không khiến mình ở đây cả đời được đâu, mình chỉ định mở mấy năm thôi, khi nào có tiền rồi thì mình sẽ đi khắp nơi, làm gì đó khác. Mình thích tự do, cậu đừng làm mình có áp lực lớn thế."