Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 367: Bị đuổi ra ngoài?



Giọng điệu của anh có chút chua xót: “Anh mang

đến cho em, chỉ toàn là long trời lở đất thôi sao…”

Cô không nói, cũng không muốn nhớ lại, dù quá khứ tốt đẹp hay đau khổ, thì hiện tại đối với cô đều

là sự dày vò.

Sau khi Trần Mộng Dao rời khỏi thì cửa tiệm vẫn kinh doanh như cũ, cuộc sống cứ thê diễn ra. Thời tiết hôm nay khá đẹp… gió hiu hiu lại không nắng nóng, ánh nắng vừa đủ và cửa tiệm khá đông khách như muốn khiến cho tâm trạng của Ôn

Ngôn tốt hơn vậy.

Gần giữa trưa, Lam Tương bỗng nhiên kêu lên một tiếng bất ngờ: “Tiểu Ngôn, đơn hàng lớn này là của một công ty tài chính trong tòa nhà đối diện… hình như là công ty của chồng em thì phải? Một trăm phần bánh ngọt và cà phê Mỹ. Cà phê thì dễ làm rồi nhưng nếu lành bánh ngọt thì mệt cho

em rồi… Chiếc Rolls Royce kia chắc không phải

của chồng em đó chứ? Nếu không phải ông chủ mời nhân viên thì ai lại xuống đơn với số lượng

nhiều đến vậy?”

Bị Lam Tương hỏi thế, Ôn Ngôn cảm thấy không ồn. Đừng nói là Mục Đình Sâm thực sự đã tới đây chứ? Americano và bánh ngọ là chủ ý của anh, nhưng một trăm phần thì chẳng khác nào anh

muốn cô mệt chết à?

Ngồi trên chiếc giường lớn của khách sạn, anh mở laptop lên gọi video call cho Kính Thiếu Khanh bắt kê thời gian. Kính Thiếu Khanh sau khi nghe máy, ngoại trừ lộ ra khuôn mặt, không gian xung quanh đều tối đen như mực, hình như còn có vẻ không vui: “Máy giờ rồi mà cậu còn gọi video call cho tôi? Có cho người khác có cuộc sống riêng tư không

hả?”

Mục Đình Sâm không cần nghĩ cũng biết có nữ nhân trên giường của Kính Thiếu Khanh: “Tôi

đang ở khách sạn.”

Kính Thiếu Khanh sững sờ, đứng dậy đi vào

phòng tắm, lén lút hạ giọng: “Bị đuồi ra ngoài?”

Mục Đình Sâm lắc đầu: “Tôi tự mình đi ra, tôi

không có nhẫn nại, thế là bung bét luôn.”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Vậy không dễ làm rồi, tôi biết ngay cậu không thể kiên trì mà. Nói đi cũng phải nói lại. Cậu đang mặc cái gì? Gà vàng

nhỏ? Hóa ra đây mới là sở thích của cậu sao?”

Ôn Ngôn và nhân viên trong tiệm đã tới tòa nhà đối diện, họ đặt toàn bộ đồ đạc lên trên quây lễ tân của công ty của Mục Đình Sâm. Hình như cô gái ngồi ở quầy lễ tân đã sớm biết họ sẽ tới, trên quầy đều sạch bong không còn thứ gì khác. Thế nhưng phần bánh ngọt chiếm khá nhiều diện tích nên cuối

cùng vẫn không để hết được lên quây lễ tân.

Đột nhiên có người ở cửa ra vào la lên: “Máy phần không để hết được thì đem vào đây. Bà chủ cứ đem mấy phần cô đang cầm trên tay vào phòng

làm việc nhé.”

Sắc mặt của Ôn Ngôn khi nghe thấy hai chữ “bà chủ” liền đen lại, nhưng cô cũng không dám chắc người ta có phải đang kêu cô hay không. Cô không nói gì mà thành thật cầm theo mấy phần bánh ngọt trên tay đi vào. Người kia đối xử với cô rất khách sáo, ngoại trừ việc không có giúp cô cầm mấy phần bánh thì của đường đi đều gật đầu cúi

người nịnh nọt.



Sau khi đưa cô đến trước cửa phòng làm việc thì

người kia liền rời đi. Cô không thể lấy tay đây cửa nên đã trực tiếp dùng chân đá lên. Bởi vì cửa phòng làm việc không lắp khóa nên không hề khóa trái, cô chỉ đá vào liền mở ra. Trong khoảnh khắc cánh cửa đầy vào thì cô có thể xác định rằng Mục Đình Sâm thực sự đã đến đây. Anh đang ngồi ở bàn làm việc xem xét tài liệu, cả người anh toát lên

khí chất sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Cô không nhìn anh thêm lần nào mà đặt đồ đạc lên bàn làm việc của anh: “Đây là cà phê và bánh

ngọt mà anh đặt, xin từ từ thưởng thức.”

Cô nói xong liền xoay người rời đi, Mục Đình Sâm

cũng không gọi cô lại.

Đợi đến lúc đã đi được một quãng khá xa, cô mới thở ra một hơi. Đồng thời cô cũng không hiểu vì sao anh lại đẫy cô tới đây. Rõ ràng lúc nãy anh

không muốn gặp và nói với cô một câu nào…

Mục Đình Sâm nhìn bánh ngọt và cà phê trên bàn đến nhập thần. Anh đặt xuống phần tài liệu trên

tay rồi mở hộp ra ăn thử một miếng bánh ngọt,

khóe miệng anh hơi cong lên. Bánh ngọt lần này so với lần trước ngon hơn nhiều, dù vẫn chưa thê ngon bằng thợ bánh chuyên nghiệp làm nhưng như vậy là rất tốt rồi. Ít ra không khiến anh ăn xong

phải nhập viện như lần trước.

Quản lý cấp cao đứng trước cửa phòng làm việc cười hỏi: “Mục tổng, tôi đã theo ý của anh mà nhờ phu nhân tận tay đưa bánh đến cho anh, anh nhìn thấy cô ấy rồi chứ? Tôi đã nói mà, vợ chồng cãi nhau ở đầu giường thì cuối giường lại làm hòa thôi, đâu có gì nghiêm trọng đâu chứ? Anh đem người về giường dỗ dành chút là được thôi, cũng

đâu cần phải tốn nhiều thời gian như vậy…”

Trần Mộng Dao nằm xuống, nhắm mắt quay lưng về phía anh: “Không muốn đến công ty của anh, cũng không muốn anh nuôi. Tôi có thể tự mình tìm việc làm. Vốn dĩ em cùng Tiểu Ngôn mở cửa tiệm bánh ngọt đang yên đang lành, anh quay về Đế Đô, em nhất thời cũng không biết nên làm gì thì tốt, hay là quay lại như lúc đầu, tìm việc nhà thiết

kế làm. Ngủ đây.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục mở cửa tiệm hay là không. Sự xuất hiện của Mục Đình Sâm khiến cô ít nhiều cũng có phần bất an, anh đã nói, muốn cô quay lại, dù khi rời đi anh không tỏ thái độ gì

không có nghĩa là anh bỏ qua như vậy.

Bộ quần áo anh để lại từng giây từng phút nhắc nhở cô rằng anh đã xuất hiện, giống như một quả bom hẹn giờ. Cô không thể quay lại, có một số thứ, căn bản là không thể bỏ qua, thật sự không

thể trở thành quá khứ.

Hôm nay Lam Tương có việc xin nghỉ, đồng nghĩa với việc An Nhã và nhân viên còn lại sẽ bận rộn hơn. Chỉ có Ôn Ngôn là quen thuộc với thao tác thu ngân nên cô không chỉ bận rộn trong phòng

bếp, mà còn phải canh chừng quầy thu ngân.

Lam Tương bình thường sẽ không xin nghỉ, trừ khi có việc quan trọng, tất nhiên Lam Tương không nói điều này khi xin nghỉ.

Hơn mười giờ sáng, cửa tiệm buôn bán không tính

là náo nhiệt, nhưng cũng không rảnh rỗi.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ăn mặc rất thời trang bước vào cửa tiệm và xông ngay đến quầy thu ngân, mắt nhìn xung quanh, không giống như đơn thuần chỉ đến để ăn uống.