Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 393: Không muốn ở đây



Ôn Ngôn gật đầu, đi ra ngoài trước. Lấy chìa khóa xe, hai người cùng nhau trở về xe, Ôn Ngôn ngồi xổm ở ghế sau chăm chú tìm đồ, hoàn toàn không để ý Mục Đình Sâm lên xe, khóa trái cửa, cô nghĩ là anh muốn vào để máy điều hòa thổi cho mát. Tìm mãi, cũng không thấy quần áo chống nắng, cô có chút nản lòng: “Bỏ đi, không tìm thấy, đi tìm Dao Dao bọn họ đi.”

Mục Đình Sâm nhìn sâu vào đường cong hoàn hảo của cơ thể cô, nghĩ đến việc nhiều người nhìn thấy cô mặc áo tắm như vậy, trong lòng anh có chút hương vị.

Lúc ở trong bể bơi, cô ôm lấy anh, hai người da thịt chạm nhau, cảm giác đã lâu chưa trải qua, kích thích trong lòng anh giống như một dây leo, tùy ý mọc dài, quấn quanh… cho đến khi, mát kiểm soát. Anh đột nhiên duỗi tay ra kéo cô vào lòng, cô theo quán tính ngồi lên đùi anh, có chút kinh ngạc, giãy dụa hoảng sợ muốn rời khỏi: “Làm gì vậy? Người đều ướt, sẽ làm dơ ghé ngồi này!”

Anh vươn tay đỡ sau đầu cô, ngăn chặn miệng cô đang lải nhải, rồi đặt cô xuống ghé, động tác vội vã, làm liền một mạch. Đầu óc Ôn Ngôn trồng rỗng, thân thể cứng ngắc: “Anh điên rồi sao?”

Anh biết cô đang sợ cái gì, giọng nói như nhữn ra, bên tai cô thở ra một hơi nóng: “Nhanh lên một chút sẽ không bị phát hiện, bây giờ không có ai ở đây, xung quanh xe đã chật kín rồi.”

Ôn Ngôn chưa bao giờ dám tưởng tượng Mục Đình Sâm lại dám làm chuyện này ở một nơi như vậy, cô cảm thấy nhất định là anh điên rồi! Nghĩ đến lúc này hai người thân thiết như vậy, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn lại phẫn nộ, có lẽ là do ngoại cảnh kích thích, ngay sau đó hơi thở của cô cũng trở nên rối loạn theo động tác của anh, suy nghĩ cũng có chút mờ mịt.

Cô dùng một tay đẩy lưng ghế từ chối anh: “Anh đứng dậy… đừng ở đây, coi như tôi xin anh…”

Cô biết anh ăn mềm không ăn cứng, tác dụng của việc gầm thét lúc này không bằng cầu xin. Anh đứng dậy một chút nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, bắt gặp đôi mắt ngắn nước của cô, không nhịn được hôn nhẹ lên chóp mũi: “Ý của em không ở đây thì được đúng không?”

Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt lúc này không có sát khí, mà mang theo một loại cám dỗ khác. Thấy cô không trả lời, anh càng mạnh bạo hơn, cô kinh ngạc cắn lên vai anh một cái: “Anh khốn nạn… Không muốn ở đây!”

Anh vùi đầu vào cổ cô: “Muốn hỏi em lần nữa, có đúng không phải ở đây thì được đúng không?”

Cô biết anh cố ý, đang gài bẫy cô, nếu cô trả lời có, sau này anh sẽ càng thêm không khiêng nẻ gì cả, anh sẽ không thể để yên cho cô, và ban ngày ở nơi như thế này bị người khác phát hiện là quá lớn, anh biết cô tuyệt đối chịu đựng được.

Chỉ cần cô không trả lời, anh sẽ từ từ mài giữa, mãi giũa tính khí của cô, cho đến khi tâm lý phòng bị của cô hoàn toàn bị đánh bại. Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp: “Đúng! Anh mau đứng dậy!”

Nhận được câu trả lời của cô, Mục Đình Sâm cũng không buông tha cô, mà thay vào đó, eo anh chùng xuống giọng điệu đầy xúc động: “Sắp rồi.”

Cô hận đến tận răng, lúc kết thúc cô nhân cơ hội đẩy anh ra, đứng dậy chỉnh sửa quần áo: “Anh khốn nạn!”

Mục Đình Sâm không hài lòng với điều này, anh nhìn cô vừa thẹn vừa giận, đùa hỏi: “Không đủ sao?”

Cô bị gạ gẫm hai má đỏ bừng: “Anh không biết xấu hổ? Có thai thì làm sao?”

Thần sắc của anh có chút sợ hãi, chuyện này lúc nãy anh không có nghĩ tới, bây giờ anh mới nhận ra, đây không phải là chuyện nhỏ, một khi có thai, người bị giày vò sẽ là cô, đứa con không ra đời, nếu mắt thêm đứa con nữa, có lẽ cô sẽ sống cả đời không bao giờ tha thứ cho anh! Suy nghĩ của anh dần trở lại, cũng bình tĩnh lại: “Không sao đâu, anh lái xe đi mua thuốc, thuốc đó thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao.”

Ôn Ngôn không phản ứng lại với anh, mang vẻ tức giận xuống xe, trong lòng thật lâu cũng không bình tĩnh lại.

Ngày đó anh say rượu không nên để cho anh đạt được, có lần đầu tiên, thì có vô số lần nữa! Rõ ràng không muốn vấn vương, tại sao vẫn phát triển về hướng này? Cô tìm đủ mọi cách đến thành phố này không phải để trốn tránh anh sao? Tại sao còn muốn dây dưa với nhau? Trên bãi cát, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cũng đã lên bờ, hai người họ ngồi trên ghế trên bãi cát rất tình cảm với nhau.

Nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngôn u ám đi tới, Trần Mộng Dao cười ngả nghiêng về phía trước: “Cậu sao vậy? Mục Đình Sâm đâu?”

Ôn Ngôn tức giận nói: “Không biết chết ở đâu rồi!”

Trần Mộng Dao ngơ ngác: “Hai người lại cãi nhau? Không phải vừa mới chơi vui vẻ sao? Thực sự là oan gia mà.

Được rồi, đi thôi, đưa cậu đi chơi cho chút kích thích.”

“Kích thích”

trong miệng Trần Mộng Dao, là ngồi trên thuyền Kayak từ trên cao xuống theo đường ray xuống sông, nhìn thấy nó cao như vậy, Ôn Ngôn kinh hãi, cũng thực sự không có tâm trạng chơi: “Mình không đi! Cậu cùng với Kính Thiếu Khanh đi chơi đi nhé, mình sợ độ cao.”

Nhìn thấy Ôn Ngôn thật sự không muốn đi, Trần Mộng Dao cũng không ép buộc, lôi Kính Thiếu Khanh cùng nhau đi chơi: “Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa chúng mình đến tìm cậu.”

Mục Đình Sâm đi hơn nửa tiếng mới quay lại, thấy trên tay anh cầm túi ni lông có ghi tên của một hiệu thuốc lớn nào đó, chắc chắn là thuốc mua ở nội thành về, còn chu đáo mang theo một chai suối khoáng có nhiệt độ thường, nhưng cũng không đổi được sắc mặt tốt của Ôn Ngôn.