Lên xe, anh phát hiện Ôn Ngôn ngồi ở vị trí lái phụ, anh cũng không có vội vàng xuất phát, trước tiên bật điều hòa sau đó thử thăm dò tìm đề tài nói chuyện, đến cả từng động tác của anh đều rất thận trọng: “Về sớm vậy, em ngủ được không?”
Ôn Ngôn mỉm cười nhìn về phía anh: “Dọn dẹp vệ sinh một chút, tắm rửa, mệt mỏi rồi sẽ ngủ được thôi.
Thực không dám dấu diếm, bây giờ tôi buồn ngủ rồi, suy cho cùng thì mỗi ngày đều khá mệt, anh kiếm tiền là dùng trí óc, tôi kiếm tiền là dùng sức.”
Anh dừng một chút: “Thật ra em cũng có thể dùng trí óc. Ôn Ngôn thử thăm dò nói đùa với anh: “Dùng trí óc làm Mục phu nhân, để anh nuôi tôi sao? Đừng náo loạn nữa, anh biết tôi không thích để người khác bao nuôi mà.
Mục Đình Sâm, tôi nghĩ qua rồi, Dao Dao và Kính Thiếu Khanh có khả năng sẽ kết hôn, mối quan hệ giữa anh và Kính Thiếu Khanh tốt như vậy, sau này chúng ta cúi đầu không gặp ngẳng đầu không tháy, tôi cũng không có cách nào hận anh đến mức một mắt một còn, cũng không có cách nào tiếp tục làm Mục phu nhân, cho nên… có muốn suy nghĩ đến chuyện ly hôn không? Làm bạn bè bình thường cũng khá tốt mà.”
Lúc này Mục Đình Sâm mới hiểu rõ cô đang tính toán điều gì, muốn làm bạn với anh? Bạn của Mục Đình Sâm anh không phải ai cũng có thể làm được, hai chữ “bạn bè”
chẳng khác nào là muốn vạch rõ ranh giới với anh, chẳng lẽ sau này anh nhìn cô đung đưa trước mặt, mà không thể chạm vào, có thể sao? “Ôn Ngôn, từ khi nào em học cách nói đùa vậy? Không buồn cười chút nào cả.
Nếu có thể phát sinh loại quan hệ bạn bè đó, tôi sẽ suy nghĩ, còn bạn bè bình thường, vậy thì bỏ đi.”
Ôn Ngôn không nhịn được: “Mục Đình Sâm!”
Mục Đình Sâm nhếch môi lên mỉm cười: “Là em đùa anh trước, nói thật cho em biết, anh không chỉ muốn thân thể của em, anh còn muốn có được cả trái tim em, một mình em muốn ly hôn cũng không làm được gì cả, chỉ cần anh không đồng ý, em chính là Mục phu nhân. Sự tức giận của Ôn Ngôn lên tới đỉnh điểm, không muốn tiếp tục để ý đến anh nữa: “Đưa tôi về nhà, néu không cho tôi xuống tôi tự về!”
Mục Đình Sâm khởi động xe: “Đương nhiên là anh đưa em về, đưa người phụ nữ của mình về nhà, là đạo lý hiển nhiên.”
Cô tức giận đến mức kéo dây an toàn lên đẻ trút giận, việc gì mà lúc nào anh cũng nhắc nhở về thân phận của cô vậy! Không biết tại sao, Mục Đình Sâm cảm thấy động tác tức giận của cô vô cùng đáng yêu, không chút để bụng về hành động của cô: “Kéo đi, thứ đó không đáng tiền, miễn sao em vui là được.”
Đến tiểu khu, lúc Ôn Ngôn xuống xe đóng cửa không có chút nể nang nào, cô vẫn như cũ đang trút giận, “rằm”
một tiếng, ngay đến cả bản thân cô cũng cảm thấy thịt nát xương tan, chiếc xe này là chiếc xe mà Mục Đình Sâm thường dùng nhất và cũng là chiếc mà anh thích nhất, nếu không anh cũng sẽ không mang đến thành phó này để dùng. Mục Đình Sâm theo bản năng nhíu mày lại, nhưng anh cũng không có nói gì, đang muốn xuống xe, điện thoại đột nhiên vang lên, thấy màn hình hiển thị là Lâm quản gia, quyết định nghe điện thoại trước: “Alo? Có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia điện thoại, ngữ điệu của Lâm quản gia nghiêm túc nặng nè: “Thiếu gia, Bánh Trôi chết rồi, đêm qua mưa lớn, không biết làm sao nửa đêm nó lại chạy ra ngoài, chúng tôi tìm mấy giờ đồng hồ cũng không thấy, sáng sớm hôm nay phát hiện nó ở trong bụi cỏ ven đường, bác sĩ thú y nói là… sống đến hồi kết rồi, tuổi của Bánh Trôi thật ra đã khá già, trước đó lưu lạc ở bên ngoài, thể chất cũng không phải là đặc biệt tốt… Quãng thời gian cuối đời được sống ở Mục trạch coi như cũng đã là khá tốt rồi.”
Mục Đình Sâm đau đầu, buồn bực đập tay vào vô lăng: “Một con mèo cũng trông chừng không xong! Lúc Ôn Ngôn đưa cho tôi không phải vẫn ổn sao, bây giờ nó chết rồi tôi làm sao ăn nói với cô ấy? Nếu tối qua các người để mắt đến, nó cũng sẽ không chết nhanh như vậy! Bánh Trôi chết ở bên ngoài, tôi nói là nó chết theo lẽ tự nhiên cô ấy tin sao?”
Lâm quản gia không nói gì, dáng vẻ như đang đợi anh giáo huấn.
Qua một lúc sau, Mục Đình Sâm mới bình tĩnh lại một chút: “Được rồi, không có việc gì khác thì cúp máy đi, phần còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Nói xong anh cúp điện thoại, hít sâu một hơi rồi mới xuống xe tiến vào tiểu khu. Sau khi anh gõ cửa, Ôn Ngôn không có mở cửa cho anh, mà là hỏi qua cửa: “Có chuyện gì?”
Trước đó không có chuyện gì, giờ thì có rồi: “Chuyện nghiêm trọng, mở cửa.”
Nghe giọng điệu của anh không giống như đang nói đùa, Ôn Ngôn hoài nghi mở hé cửa, thấy sắc mặt anh nặng nè, trong lòng cô liền có dự cảm không lành: “Sao… sao vậy?”
Mục Đình Sâm đẩy cửa bước vào, ngồi trên ghế sofa châm một điều thuốc: “Bánh Trôi chết rồi.”
Thân thể Ôn Ngôn cứng đờ, sắc mặt tái nhợt: “Đã xảy ra chuyện gì? Trước khi anh đến đây không phải nó vẫn ổn sao? Chuyện xảy ra khi nào?”
Anh đại khái kể lại mọi việc cho cô nghe, quả nhiên Ôn Ngôn không tin Bánh Trôi chết một cách bình thường, cảm xúc kích động gầm nhẹ: “Sao có thể chết theo lẽ tự nhiên được? Mèo bình thường không phải có thể sống hơn 10 năm sao? Căn bản nó không có già như vậy, nhất định là trước khi anh đi không dặn dò người khác chăm sóc tốt cho nó! Ban đầu tôi nên dẫn nó đi theo… không nên để nó lại cho anhl”
Mục Đình Sâm không ngụy biện, trước đây anh không thích động vật, nhát là động vật có lông, ban đầu Bánh Trôi vào cửa anh ghét không để đâu cho hết được, nhưng về sau anh vì cô, dần dần thử tiếp nhận, cũng thật lòng thật dạ yêu quý con mèo đó, thậm chí anh còn hối hận ban đầu đến đây tại sao lại không dẫn theo Bánh Trôi, làm cho Ôn Ngôn đến cơ hội gặp Bánh Trôi lần cuối cũng không có.
Mặc dù chuyện này không tính là lỗi của anh, nhưng anh vẫn không thể phủ bỏ trách nhiệm. Anh cũng biết, đối với Ôn Ngôn mà nói Bánh Trôi không chỉ là thú cưng, mà còn là món ăn tỉnh thần, phản ứng của cô anh có thể hiểu được.