Quả nhiên cô của cô lúc nãy đã nói dối. Họ cũng không phải không biết chuyện năm đó, cũng không hề muốn đưa Ôn Ngôn di.
Nghe có vẻ như có chút hợp lý. Dù sao năm đó chuyện ầm ĩ như vậy.
Ôn Ngôn không có ý trách móc, cũng có thể hiểu: "Thực ra chuyện năm đó không phải do bố cháu. Bố cháu vô tội, cũng không hại nhiều người Mục gia như vậy. Còn cụ thể thì cháu không tiện nói ra, nhưng bà chỉ cần biết bố cháu trong sạch là được rồi. Cháu đã rời khỏi Mục gia rồi. Bây giờ cháu tự mở một tiệm bánh ngọt, không giàu có nhưng cũng nuôi được bà và cháu. Cháu sẽ đổi qua nhà lớn hơn chút, tìm một bảo mẫu chăm sóc cho bà. Mỗ ngày cháu đi sớm về tối, quả thực không thể tự mình chăm sóc cho bà, đừng trách cháu."
Bà cụ không hỏi nhiều chuyện năm đó, đại khái là vì không muốn nhắc tới đi, chỉ thở dài: "Chả trách cháu lại ở nơi thế này... thì ra là đã ra khỏi Mục gia. Cháu chịu giữ bà lại, cho bà ăn, còn tìm người hầu hạ bà thì đã không tệ rồi, bà nào dám mong cháu đích thân chăm sóc chứ? Dù sao lúc nhỏ bà cũng chưa từng nuôi cháu một ngày nào, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp. Cháu dù bảo bà ngủ dưới sàn bà cũng không nói được gì."
Ngủ dưới sàn? Sao có thể để một bà cụ ngủ dưới sàn? Ôn Ngôn chưa từng tiếp xúc với người già thế này, chỉ cảm thấy không dễ chung sống lắm. Bây giờ cũng đã để người ở lại rồi, chỉ có thể làm liều mà nuôi thôi: "Sẽ không để bà ngủ sàn nhà đâu. Trước khi đổi nhà, cháu ngủ sofa, bà ngủ giường, có chuyện gì gọi cháu một tiếng là được. Chân của bà bây giờ thế nào? Còn khôi phục lại được không?"
Bà cụ vỗ lên đôi chân hơi tế liệt: "Được, chỉ là phải từ từ."
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Ôn Ngôn giúp bà cụ đi ngủ xong rồi mới mệt mỏi mà nằm lên sofa, trong đầu muôn vàn suy nghĩ. Đối với người thân đột nhiên xuất hiện này, sau này chỉ đành từ từ làm quen thôi. Xem như là hoàn thành sứ mệnh thay bố. Dù sao cũng là bà nội của cô. Theo tình hình trước mắt thì thân phận của bà cụ chắc chắn không phải là giả.
Sự thật chứng mình, muốn phụng dưỡng một bà cụ chân không thuận tiện cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cả tối cô bị thức dậy mấy lần, đều là bà cụ quá khát, đói rồi, hoặc là muốn đi vệ sinh. Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy thì vành mắt cô đèn sì, còn phải làm bữa sáng cho bà cụ, ngay cả lúc ở cửa tiệm cũng phải thi thoảng về nhà một chuyển, cả người đều rất căng thắng! Đồng thời còn phải tìm bảo mẫu và nhà nữa.
Phát giác ra được tình trạng tinh thần của cô không tốt, Lam Tương hơi lo: "Tiểu Ngôn, hôm nay em sao vậy? Cả đêm không ngủ sao?"
Ôn Ngôn không rảnh giải thích nhiều, chỉ gật đầu: "Vâng... Gặp chút chuyện, không sao, từ từ sẽ ổn thôi."
Buổi trưa rảnh rỗi, Ôn Ngôn không ăn cơm ở tiệm mà vội về nhà nấu cơm cho bà cụ. Đúng lúc Mục Đinh Sâm gọi điện tới, cô vừa nấu cơm vừa bắt máy: "A lộ? Giờ tôi hơi bận, có thể gọi lại sau không?"
Nghe thấy động tĩnh bên cô, Mục Đình Sâm đoản cô đang nấu com: "Ở tiệm? Tối rảnh ra ngoài ăn cơm không?"
Ön Ngôn nhìn phòng khách một cái, bà cụ đang đọc sách. Không sai, bà cụ là người thích đọc sách, khí chất cũng không giống người già bình thường, hơi giống người của nhà giàu. Chỉ là tính tình cố quái khó hầu, có lẽ là do lúc trước gia cảnh không tệ, cũng hơi cao ngạo. Cô thở dài theo bản năng, đè thấp giọng: "Không rảnh, sau này cũng không rảnh nữa. Lần sau giải thích với anh vậy."
Nói xong cô liền cúp máy, đưa thức ăn lên bàn: "Ăn cơm thôi a."
Bà cụ thờ ở mà liếc cô một cái: "Gọi ai đấy?"
Cô liên cứng họng, vô cùng không quen mà gọi: "Bà nội..."
Bà cụ bực bội mà trừng cô một cái: "Nếu cháu không muốn nuôi bà thì nói sớm chút, tìm cô của cháu đưa bà về, đừng có cố. Bà cũng không phải người dễ hầu hạ gì. Giờ hối hận còn kịp. Cháu không nợ bà, không cần phải nuôi bà.”
Ôn Ngôn bất lực mà vỗ đầu, đi tới đỡ bà cụ đến bàn ăn: "Cháu không hối hận. Đã nói là cháu nuôi bà thì sẽ nuôi bà mãi. Cháu không nợ bà nhưng bố cháu nợ bà. Bà đưa bố cháu tới thế giới này thì ông ấy nên tiễn bà đi. Ông ấy không còn nữa thì cháu thay thế. Vậy nên sau này bà có thể đừng nói lời như vậy nữa được không?"
Trong đôi mắt đã von đục của bà cụ hiện lên một tia cảm xúc không rõ, bĩu môi, chỉ lo ăn cơm, còn chế đồ ăn không ngon.
Ôn Ngôn cứ cảm thấy bà cụ đang cố tình làm khó cô. Nề tình bà cụ tuổi đã cao, cô cũng không so đo, huống hồ cũng không thể so đo gì.
Khó khăn lắm mới thu dọn đồ ra khỏi nhà, đi tới cổng tiểu khu, cô liền chững lại. Mục Đình Sâm tới rồi! Xe của anh dừng trước cống tiểu khu, còn bắt mắt như vậy. Có lẽ là lúc nấu ăn, cúp máy của anh quả nhanh nên anh mới tới tận đây,
Cô quả thực không có tâm trạng mà an ủi anh, cúi đầu buồn bã đi lên trước gõ cửa xe. Mục Đình Sâm hạ cửa xuống: "Lên xe."