Bị anh vạch trần suy nghĩ trong đầu của cô, Ôn Ngôn chột dạ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi… tôi sẽ không ở lại.
Không chỉ không ở lại mà tôi sẽ rời đi cùng bà nội.
Cho dù bà nội của tôi đồng ý ở lại đây thì anh có dám nói hết mọi chuyện cho bà biết không? Chắc chắn có một ngày bà sẽ phát hiện, lúc đó bà sẽ bị tức chết vì anh! Làm người phải biết chừa một đường lui, tôi khuyên anh nên lương thiện một lần mà tha cho gia đình tôi được không? Những chuyện đã qua tôi cũng không truy cứu nữa, hai chúng ta cứ vậy không ai nợ ai còn không được sao? Thật sự tôi… tôi không còn cách nào để ở bên anh được nữa…”
Cho dù Mục Đình Sâm đã sớm đoán được lời hứa quay về Mục gia sau một năm của cô chỉ là nói cho có lệ, nhưng mà anh vẫn bị lời nói của cô làm cho kích động.
Giữa hai người bọn họ không phải muốn phân rõ giới hạn là có thể phân được.
Anh chịu đựng việc cô rời khỏi anh bấy lâu nay đã là cực hạn của anh rồi, vậy mà lúc nào cô cũng muốn thoát ly thế giới của anhI Cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng anh, anh tháo mắt kính xuống rồi ném lên sàn nhà sau đó thô bạo kéo cô tới gần: “Không còn cách nào để ở bên anh sao? Anh tưởng anh đã đủ máu lạnh rồi, ai ngờ em mới là kẻ máu lạnh hơn anh.
Em nói muốn quên thì sẽ quên được hết? Đã nhiều năm như vậy rồi, em nói muốn dứt thì dứt hay sao? Em cũng thật là dứt khoát.
Em dám nói là em không có cảm giác gì với anh xem? Nhìn vào mắt anh!”
Ôn Ngôn có thể nhìn thấy sự tức giận đang dần dâng lên trong đáy mắt anh, cô sợ hãi đẩy anh ra.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tránh xa khỏi anhI “Buông tôi ral Anh còn không buông thì tôi sẽ la lên đấy!”
Mục Đình Sâm cười lạnh: “Em la đi, trong đây chỉ có người của Mục gia, em nghĩ là em la thì có ích gì sao? Ò… còn có bà nội nữa, em nghĩ là bà sẽ để ý tới em sao? Bây giờ anh đang yêu em chứ không phải bạo hành em, bà nội sẽ không quản đâu, đúng không?”
Anh cười, vẻ mặt khi anh nói ra những lời này khiến Ôn Ngôn sợ hãi.
Cô những tưởng bản thân đã thoát khỏi ám ảnh bị anh điều khiển nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Cô luôn biết là thái độ mềm mỏng mà anh dành cho cô là phương thức hòa hợp khiến cô vui vẻ chứ không phải lúc nào anh cũng làm được như thế.
Một khi khiến anh tức giận thì sẽ không thể kiểm soát được nữa. Trong lúc giằng co, cô lỡ giãm vỡ mắt kính của anh.
Âm thanh “răng rắc”
giòn tan đánh vỡ vòng phòng ngự cuối cùng trong tâm trí cô.
Cô bị dồn tới trước cửa sổ và không còn đường lui nào nữa, bên dưới là hoa viên của Mục trạch.
Tuy đang có vài người đi ngang nhưng cô không dám la lên, bởi vì dù cô có hét lên cũng vô ích, làm thế chỉ khiến cho tất cả mọi người biết được trên đây đang xảy ra chuyện gì. “Mục Đình Sâm… bây giờ tôi rất mệt mỏi và không muốn gây gỗ với anh nữa… Anh thả tôi ra trước được không? Bây giờ tôi tạm thời đồng ý ở lại Mục trạch, anh còn… anh còn muốn tôi phải làm sao nữa?”
Cuối cùng cô cũng phải xuống nước, giống hệt như trước đây vậy.
Chỉ cần quay trở lại nơi này thì cô sẽ bị trở về nguyên dạng, trở lại làm một kẻ nhát gan bị anh chỉ phối.
Cô không thích cảm giác này nhưng lại sợ phải hứng chịu cơn tức giận của anh. “Từ khi nào mà anh trở thành loại người nói cho có lệ vậy? Ngôn Ngôn, anh sẽ khiến em biết lỗi.”
Mục Đình Sâm nói xong liền nắm lấy cổ tay cô kéo đến phòng ngủ. Lúc đi ngang qua cầu thang, Ôn Ngôn nhìn thấy má Lưu đang chuẩn bị đi lên lầu, cô nhịn không được giương ra ánh mắt cầu cứu.
Trong mắt của má Lưu thoáng qua một tia giằng co, lúc này dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng gọi của bà cụ: “Tiểu Lưu, loại trà lần trước vẫn còn chứ? Giúp tôi pha một tách!”
Má Lưu đáp lại một tiếng rồi cúi đầu đi xuống lầu. Trong lòng Ôn Ngôn nặng trĩu, xem ra thật sự không có ai có thể cứu được cô nữa rồi, quay trở lại đây là sai lầm của cô! Cô bị Mục Đình Sâm kéo thẳng tới phòng ngủ, anh quăng cô xuống giường một cách vô tình.
Trong khoảnh khắc anh đè lên người cô, cô đưa tay ra chống lại lồng ngực của anh: “Anh đừng như vậy mài! Sao anh có thể không giữ lời như vậy? Tôi không phải nói suông đâu, thật đó… một năm… chỉ một năm thôi được không? Không phải… không cần tới một năm, bây giờ cũng đã qua tầm hai tháng rồi, chỉ tầm mười tháng nữa thôi… anh đừng như vậy…”
Gương mặt của Mục Đình Sâm không lộ ra sự tức giận, anh chỉ mang nặng chấp niệm với cô mà thôi.
Mà anh càng làm thé thì cô càng sợ hãi, như thể toàn thân cô bị xiềng xích quấn lấy, dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thẻ thoát được. “Em đang sợ cái gì? Hửm? Sợ anh chạm vào em sao? Hay là em sợ anh biết được em cũng đang muốn anh?”
Ôn Ngôn nhắm mắt lại, rõ ràng anh biết được cô cũng yêu anh, rõ ràng biết là như thế… nên anh mới ép cô như vậy? Cô liều mạng vạch ra ranh giới giữa hai người nhưng anh vẫn luôn đánh vỡ toàn bộ hy vọng của cô. Anh vùi đầu vào cổ của cô, tùy ý hít vào mùi hương của riêng cô.
Động tác trên tay anh cũng trở nên gấp gáp hon. Ôn Ngôn cố gắng lơ đi sự tồn tại của anh.
Cơ thể của cô cứng lại khi bị anh công chiếm một cách đột ngột, có chút không thích ứng được.
Cảm giác chặt chẽ và choáng ngợp giao thoa với những cảm xúc phức tạp trong lòng khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Cô cảm thấy bản thân đang cùng anh rơi vào một địa ngục, mãi mãi không được tha thứ. Anh yêu dáng vẻ khi cô xõa tóc, mái tóc thẳng dài như thác.
Ngón tay thon dài của anh linh hoạt tháo xuống buộc tóc của cô, hương thơm của mái tóc dài kia lan tỏa ra xung quanh khiến anh càng động tình hơn: “Ở lại đây… ở lại nơi này có được không? Anh dùng cả đời này để chuộc lỗi còn chưa đủ sao? Chỉ cần em không rời khỏi anh, em muốn anh như thế nào cũng được.