Kính Thiếu Khanh bát lực nói: “Yên tâm, anh không phải cầm thú, trong đầu anh đâu phải chỉ có mấy chuyện đó đâu.
Em mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi thật tốt vào, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Trần Mộng Dao vẫn không tin anh, miệng lưỡi đàn ông tin được mới là lạ.
Trước đây khi hai người ở bên nhau thì tối nào anh cũng hóa thân thành dã thú, bắt cô lăn qua lăn lại tới đủ mới cho cô ngủ. Sau khi về tới biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao tắm rửa xong đã muốn ngủ thiếp đi.
Trong tiềm thức của cô vẫn chưa dám ngủ hẳn, bởi vì cô cảm thấy rằng anh sẽ hành hạ cô trước, phải đợi anh làm xong cái anh muốn làm. Nào ngờ Kính Thiếu Khanh không đụng vào cô thật, anh rất thành thật ôm cô ngủ qua một đêm.
Ban đầu cô cứ cho rằng bản thân chỉ mang lại vui vẻ cho anh trên phương diện kia, so với những gì anh đã làm vì cô thì không đáng là bao, vì thế cô sẽ không từ chối anh.
Khi anh ấy đặt mình vào vị trí của cô mà nghĩ cho cô thì cô sẽ cảm động.
Cô vui vẻ phát hiện ra rằng bản thân mình lại yêu anh nhiều hơn một chút rồi… Sáng sớm mở mắt, cô nhìn thấy Kính Thiếu Khanh vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô xấu xa dùng ngón tay vẽ theo đường nét trên mặt anh, nhịn không được phải tán thưởng trong lòng: Người đàn ông của tôi thật CMN ưu nhìn! Buỏi sáng cuối thu mang theo chút ấm cúng và lười biếng, hơi lạnh dày đặc khiến người ta không muốn bước xuống giường.
Cô chiêm ngưỡng thỏa thích dung mạo của Kính Thiếu Khanh xong, lại tham lam hôn xuống môi anh một cái.
Lúc cô định đứng lên đi tắm rửa thì Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên lật người đè cô xuống dưới: “Anh muốn để em ngủ thêm một chút nhưng em lại đùa với lửa…”
Giọng nói của anh vẫn mang theo chút mơ hồ của người vừa tỉnh ngủ, bàn tay quen lối mà mò vào trong áo ngủ của cô. Toàn thân của Trần Mộng Dao như có một luồng điện chạy ngang, từ da đầu tới chân đề thoáng qua một cảm giác tê dại, cả người cô mềm nhữn: “Đừng… sắp trễ rồi.
Chỉ còn chưa tới nửa tiếng nữa thôi, anh mau dậy thu dọn một chút đi.”
Kính Thiếu Khanh cười xấu xa rồi hạ eo xuống, trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Anh cho em mười phút tắm rửa, buổi sáng thì tới công ty rồi ăn, như vậy sẽ kịp thôi.”
Thật sự quá gấp rút, Trần Mộng Dao đang rất lo lắng, cô không ngừng nhắc anh nhanh một chút, đôi mắt cô chưa từng rời khỏi đồng hồ trên tay.
Mà Kính Thiếu Khanh cũng rất giữ lời, anh miễn cưỡng kết thúc “trận chiến”
trong vòng hai mươi phút.
Cô không quan tâm đến cái chân mềm nhũn của mình nữa mà xuống giường xông thẳng vào nhà vệ sinh: “Anh cũng nhanh lên đi! Nếu bị trễ thì em sẽ thiến anh đó!”
Bởi vì thời gian quá gấp rút nên cả hai chỉ có thể tắm chung.
Trần Mộng Dao vừa ngồi lên nhà xí thì Kính Thiếu Khanh đã đẩy cửa bước vào.
Cô trở nên khẩn trương, trực tiếp nén lại: “Anh… anh đợi một lát được không? Anh nhìn em như vậy em không tiểu được…”
Kính Thiếu Khanh cười “phụt”
một tiếng: “Em muốn anh phải nhanh mà.
Anh đánh răng và rửa mặt chứ đâu phải nhìn em.
Em nhanh lên đi.”
Cho dù sau khi nói thế thì anh đã quay lưng lại làm chuyện của mình, nhưng cô vẫn không quen đi vệ sinh khi có người khác đứng ở đây.
Trải qua một lúc thì cô cũng đành đầu hàng trước hiện thực, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh giải quyết một trong ba “việc gấp”
… Sau này cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ và xấu hổ, còn Kính Thiếu Khanh lại như không có gì, còn nói đùa: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta rất giống cặp vợ chồng sống chung rồi đấy.
Khi nào thì em có thể dọn tới đây? Chúng ta cùng nhau đi làm tan làm thì thuận tiện rồi, mà quan trọng nhất là anh muốn ngày nào cũng được ở cạnh em.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện này, nếu cô lại từ chối thì cũng không tốt cho lắm.
Dù sao hai người đã đính hôn, mà hôm đính hôn cô đã nhận được một buổi lễ đính hôn hoành tráng từ hai vị trưởng lão của Kính gia, chuyện kết hôn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi: “Được… hôm nay tan ca em sẽ về thu xếp hành lý, dọn đến đây thì dọn đến đây vậy.”
Bởi vì không còn nhiều thời gian nên Kính Thiếu Khanh trực tiếp lái xe đến cửa lớn của công ty, dù sao giờ này cũng sắp đến giờ việc nên trước cửa sẽ không xuất hiện người trong công ty. Nhưng mà điều họ không ngờ tới đó chính là Tiểu A cũng đi trễ, mà bọn họ còn chạm mặt ngay tại chỗ: “Mộng Dao! Kính tổng! Hai người cùng nhau tới đây sao?”
Toàn thân của Trần Mộng Dao đều không ổn: “Thì… bắt gặp trên đường, tôi thấy sắp trễ giờ nên nhờ Kính tổng chở tôi một chuyến.”
Bỗng nhiên Tiểu A ý thức được chuyện gì đó, cô nhìn Kính Thiếu Khanh một cái rồi không lên tiếng mà xông về phía thang máy.
Khóe miệng của Kính Thiếu Khanh mang theo ý cười, lúc đi vào trong thang máy còn chậm rãi nói: “Đi trễ một phút rồi.”
Tiểu A muốn khóc tới nơi: “Đừng mà… Mộng Dao cũng đi trễ mà.
Kính tổng, anh cứ xem như không thấy đi.
Đi trễ trừ lương thì xem như mấy ngày đi làm này của tôi đi toi rồi.
Tôi bù lại gấp mười lần được không? Hôm nay tôi sẽ tăng ca thêm mười phút.”
Kính Thiếu Khanh cố tình nghiêm giọng: “Đi trễ trước mặt tôi, cái gan cũng khá lớn.
Không được có lần sau nữa đấy.”
Trần Mộng Dao giả bộ cười, tay thì lén ngắt khuỷu tay anh.
Không phải tại buổi sáng nay anh “hào hứng”
quá mới bị trễ sao? “Đúng vậy, sẽ không có lần sau nữa.
Nếu còn có lần sau thì nhất định không bỏ qua đâu! “Chúng ta”
đều phải tự kiểm điểm và giác ngộ thật tốt.”
Nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, Kính Thiếu Khanh nhịn đau, trên mặt anh cười đến cứng nhắc: “Tôi nói giỡn thôi…”