Trước giờ Kính Thiếu Khanh đều đấu không lại bộ dạng làm nũng của cô, anh đành thỏa hiệp: “Được được được, về thì về.
Nếu như anh không kiểm soát được bản thân thì em phải kéo anh lại, dùng “vũ lực”
cũng được, anh không muốn khiến mọi chuyện trở nên khó xử.”
Nhìn thấy anh chấp thuận, Trần Mộng Dao mới yên tâm: “Được, nói được thì phải làm được.
Em gọi cho Tiểu Ngôn một chút, mấy ngày rồi chưa liên lạc với cậu ấy.”
Sau khi điện thoại kết nối, cô vui vẻ nói ra dự định của bản thân: “Tiểu Ngôn, mình chuẩn bị mang thai rồi.
Mình bị hối thúc dữ quá rồi, nếu chưa có em bé nữa thì mình bị ép điên mát.
Mình và Kính Thiếu Khanh vừa kiểm tra hết rồi, hai người bọn mình đều rất bình thường, giờ chỉ cần chuẩn bị tốt thì rất nhanh sẽ có em bé thôi.
Tiểu Ngôn, sau này cậu làm mẹ đỡ đầu của con mình nhé, đừng nghỉ ngờ gì nữa, mình đang là cầu xin cậu đấy.”
Ôn Ngôn sảng khoái đồng ý, che giấu đi sự mắt mát một cách hoàn hảo: “Được thôi, cậu chuẩn bị thật tốt vào, mình đợi tin tốt từ cậu… con của cậu, mình chắc chắn sẽ xem nó như con ruột.”
Dù sao… cô cũng không thể có em bé được nữa. Trần Mộng Dao vẫn ríu ra ríu rít: “Mình muốn có một đứa con gái, dạo này mẹ của mình cứ mới thấy những giấc mơ kỳ lạ.
Bà nói là mơ thấy răn hay hoa gì đó, còn bảo rằng giấc mơ này ám chỉ người xung quanh mang thai, nói không chừng mình sẽ rất nhanh có em bé.
Sau này khi mà mình sinh con thì cậu phải có mặt đấy nhé, không có cậu ở đây mình không có cảm giác an tâm.”
Kính Thiếu Khanh ở kế bên đau lòng nói: “Đúng vậy, đúng vậy… anh không cho em được cảm giác an toàn nên cứ để Ôn Ngôn cho em đi.
Giờ còn chưa mang thai mà nghĩ tới lúc sinh con rồi.”
Bây giờ đang là giờ cơm trưa, Ôn Ngôn nhìn mấy món ăn trước mặt nhưng không còn khẩu vị gì nữa.
Mấy hôm nay cửa tiệm cũng rất bận, cô đã đủ mệt rồi: “Được rồi Dao Dao à, hai người mau đi ăn cơm đi. Mình nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải bận tiếp nữa. Cuộc gọi đã kết thúc, cô đứng dậy thu dọn chén bát. Lam Tương có chút kinh ngạc nhìn cô: “Không ăn nữa sao? Em còn chưa ăn được hai muỗng mà? Có phải mấy hôm nay mệt quá không?”
Ôn Ngôn bơ phờ thở dài: “Chắc là vậy, mấy hôm nay em không muốn ăn lắm.
Nhưng mà giấc ngủ của em khá tốt, mỗi ngày về tới nhà đều có thể ngủ được.
Mỗi lần ngủ thì em ngủ đến tận sáng mà vẫn chưa muốn thức dậy.
Nhưng mệt mỏi cũng tốt, cho thấy việc buôn bán khá tốt, như vậy mới có tiền chứ.”
Lúc này Mục Đình Sâm đột nhiên gửi video đến, video chỉ vỏn vẹn mười lăm giây.
Trong đoạn video ghi hình anh đang đi dạo phố cùng bà cụ, bà đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn thích mua sắm.
Quả nhiên thiên tính của phụ nữ chính là mua thứ này thứ kia, dù cho là bất kỳ độ tuổi nào đi nữa.
Cô sợ cứ tiếp tục như vậy thì bà lão sẽ bị anh chiều hư mát, liền trả lời tin nhắn: “Đừng chiều bà quá, người già giống con nít vậy, cưng chiều quá không được đâu.”
Mục Đình Sâm rất nhanh đã trả lời lại: “Hai ngày nữa anh có thời gian, anh sẽ qua thăm em.”
Trong lòng cô khẽ nhói lên, câu này anh đã nói với cô nhiều lần nhưng đều bị cô khuyên ở lại.
Lần này anh kiên quyết đến vậy thì cô biết rằng cô không thể thay đổi quyết định của anh nữa: “Được thôi.”
Sau khi bận hết một ngày dài, cô về đến nhà đã mệt đến không muốn tắm rửa mà chỉ muốn ngủ thôi.
Trước đây mệt đến mấy cũng không như bây giờ, cô còn hay có cảm giác gắt gỏng phiền muộn.
Nghĩ lại thì kinh nguyệt tháng này vẫn chưa đến, có khi nào do vấn đề này mà ảnh hưởng đến tâm trạng không? Nghĩ tới đây, trong đầu cô thoáng qua một chuyện nguy hiểm.
Lúc Trần Mộng Dao đính hôn, cô có về Mục trạch một lần… lần đó… cô với Mục Đình Sâm không có biện pháp phòng ngừa gì cả, chắc không phải vì một lần kia mà mang thai rồi chứ? Cô càng nghĩ càng sợ hãi.
Ngày thứ hai, trên đường đến tiệm bánh, cô thuận tiện mua hai thanh que thử thai.
Tranh thủ lúc cửa tiệm không đông khách, cô đứng trong nhà vệ sinh kiểm tra thử.
Khi vạch thứ hai dần xuất hiện, trong đầu cô “đùng”
một tiếng, toàn bộ đều trắng xóa.
Sau một hồi bình tĩnh lại, cô mới thử tiếp que thứ hai, kết quả vẫn như cũ, cô thật sự mang thai rồi! Đối với một người không thể sinh con như cô, chuyện mang thai cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Sau khi thơ thơ thần thần cả một ngày, buổi tối lúc cô quay trở về nhà lại mua thêm vài que thử thai với nhãn hiệu khác nhau.
Kiểm tra lại vào buổi sáng sẽ chuẩn xác hơn, cô vẫn không dám tin bản thân lại có conl Sáng hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên cô làm chính là lầy que thử thai kiểm tra lại.
Sau khi dùng hét tất cả que thử thai, cô hoàn toàn sụp đổ.
Ôn Ngôn ngồi trên nắp bồn vệ sinh ngẫm nghĩ cả buổi, lúc định thần lại thì trên mặt đã tràn đầy nước mắt.
tại sao lại như vậy? Rõ ràng không thể sinh… tại sao bây giờ chuyện này lại xảy ra với cô? Bình thường giờ này cô đã có mặt ở tiệm nhưng bây giờ cô không muốn đi đâu cả.
Sau khi thông báo Lam Tương rằng hôm nay cửa tiệm nghỉ bán, cô một mình nằm trên sofa cả buổi sáng, ngay cả việc đến bệnh viện làm kiểm tra cũng không có dũng khí.
Cô sợ bác sĩ sẽ nói với cô rằng phải phá thai, những lời nói này… cô không muốn nghe thấy lần nào nữa. Một mình cô không thể chịu được chuyện như vậy, sau đó cô mới nghĩ tới nên nói cho Mục Đình Sâm biết.
Đây không phải chuyện của riêng mình cô, bây giờ cô chỉ muốn tìm một người để dựa vào thôi… như vậy mới có thể an tâm một chút, không cần phải sợ sệt đến vậy nữa. Sau khi điện thoại hai bên kết nối với nhau, Mục Định Sâm hơi ngạc nhiên.
Tất nhiên, sự vui mừng càng nhiều hơn nữa, dù sao là cô chủ động liên lạc với anh: “Sao lại gọi cho anh vậy? Vé máy bay của anh là ngày mai, rất nhanh chúng ta có thể gặp nhau rồi.”
Cô nghẹn ngào nói: “Đồi vé đi… hôm nay tới đây, anh mau tới đây…”
Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc của cô, Mục Đình Sâm nhát thời trở nên hoảng loạn: “Em sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”