Anh quả quyết nhận sai, thái độ lại tốt đẹp lạ thường, Ôn Ngôn muốn nổi giận cũng không giận được, chỉ thản nhiên nói: “Không có nếu như, trước đó bác sĩ đã nói rất rõ ràng, làm gì có nếu như? Mục Đình Sâm, anh cứ luôn như thế này khiến cho tôi khó chịu, tôi rất ghét anh.”
Cô dùng giọng điệu bình thản nói ra, lại giống như là kim đâm thẳng vào Mục Đình Sâm, đây không phải lần đầu tiên cô nói chán ghét anh, lần này, trong lòng của anh lại khó chịu hơn tất cả những lần khác: “Anh biết là anh không tốt, nhưng mà mọi việc không thể khẳng định như thế, mặc kệ như thế nào, kiểm tra trước rồi nói.”
Vừa nghĩ tới sắp phải đi bệnh viện, và sắp đối mặt, Ôn Ngôn liền không muốn tiếp tục trò chuyện tiếp.
Đi là khẳng định phải đi, cái này tránh không được. Cô thoáng nhìn thấy Mục Đình Sâm đặt đũa xuống, không động đến mì trong bát, trong lòng có chút bất bình, cô đều ăn rồi, anh vẫn còn ghét bỏ đồ anh nấu sao? “Ăn hết mì đi.”
Mục Đình Sâm nhìn cô ăn gần xong rồi, theo bản năng run lên một cái, chắc là không khó ăn như vậy… Hắn cầm lấy đũa tiếp tục ăn một lần nữa, kết quả vẫn là giống như trước đó, mặc dù không có hương vị kỳ quái, nhưng thật sự không ngon chút nào, một chút vị mặn cũng không có. Biệt thự Kính gia, Kính Thiếu Khanh vừa vào cửa liền lấy đồ ăn vặt chơi đùa với chó, trực tiếp không để ý đến sự tồn tại của Kính Thành Húc. Kính Thành Húc cũng không để ý, ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, Hạ Lam gọt hoa quả xong đặt lên bàn: “Dao Dao, các con ăn trước trái cấy một chút, chờ một lúc là có thể bắt đầu ăn cơm.
Hôm qua sao các con không về?”
Trần Mộng Dao có chút xấu hổ: “Hôm qua đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ quá sớm, ngủ không ngon, con vốn định ngủ trưa nột chút, không nhờ là ngủ quên mát, lúc tỉnh dậy đã là buổi tối rồi, Thiếu Khanh anh ấy cũng không có gọi con dậy…”
Hạ Lam liếc nhìn Kính Thiếu Khanh, biết là anh có ý, cũng không nói cái gì: “Không sao, hôm nay trở về là tốt rồi.
Bây giờ hai con đang ở bên Bạch Thủy Loan kia đúng không? Thiếu Khanh không thích trong nhà có người khác, cho nên vẫn luôn không có thuê giúp việc gì đó, chỉ là một tuần tìm người quét dọn hai ba lần.
Trước kia một mình nó ở thì không quan trọng, nhưng bây giờ đã là hai người ở rồi, vẫn là nên mời một giúp việc đi? Như vậy cũng thoải mái hơn một chút.”
Chuyện mời giúp việc Trần Mộng Dao cảm thấy quả thực không cần đến, vội vàng nói: “Không cần không cần, bây giờ chúng con đều trong công ty bận bịu, không ăn cơm ở nhà, tìm người đến quét dọn là được, không cần thêm giúp việc đâu.
Coi như là thời điểm không tăng ca, chúng con cũng chỉ là khuya mới về nhà nấu cơm, chút chuyện như vậy, con và Thiếu Khanh tự mình làm là được rồi, không cần lãng phí như vậy, mời giúp việc ở Đề Đô cũng không rẻ.”
Kính Thành Kúc khó khăn có được cơ hội chen lời: “Mắc hay không không cần suy nghĩ, chỉ là muốn cuộc sống của hai con tốt hơn một chút, dù sao cũng là đơn độc ở bên ngoài, trong nhà cũng không thiếu chút tiền ây. Kính Thành Húc vốn chính là kiểu người nhìn tương đối nghiêm túc, cũng thích yêu cười, vào lúc nói lời này, nhìn thực sự không quá thân thiết hòa ái, thật giếng như đang nói, Kính gia không thiếu tiền, mời giúp việc cũng không đến Trần Mộng Dao bỏ tiền. Trần Mộng Dao vô ý thức cảm thấy có chút tự ti, là do cô tiếc tiền, bởi vì đã trải qua thời gian không có tiền, vừa vặn tại thời điểm ấy Kính gia xuất hiện, liền lộ ra sự hào hoa phóng khoáng, cộng thêm Kính Thành Húc… Trong lúc nhất thời cô cúi đầu xuống không biết nên trả lời làm sao. Phát giác được bầu không khí không thích hợp, Kính Thiếu Khanh giương mắt nhìn Trần Mộng Dao một chút, lại nhìn Kính Thành Húc, lập tức cau mày: “Không biết nói chuyện thì đừng nói.”
Thần sắc Hạ Lam cứng đờ, Kính Thành Húc cũng không ý thức được mình nói sai chỗ nào, bầu không khí triệt để lạnh xuống, chỉ có chú chó Đậu Đậu không biết tình hình đang nhảy lấy đồ ăn vặt trên tay Kính Thiếu Khanh. Trần Mộng Dao không nghĩ tới lần này Kính Thiếu Khanh khó chịu là vì cô, cô vừa cười vừa nói: “Không sao không sao, Thiếu Khanh anh cho chó ăn đi, em nói chuyện cùng bố mẹ, anh chen vào làm gì? Bố mẹ cũng là muốn tốt cho chúng ta, bảo chúng ta suy nghĩ, chỉ là em cảm thấy mời giúp việc không cần thiết, ý kiến không giống mà thôi…”
Trước khi tới đây, Trần Mộng Dao dặn dò qua rất nhiều lần, cho nên Kính Thiếu Khanh chịu đựng, vùi đầu tiếp tục chơi với chó, không lên tiếng nữa. Cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa, lúc ăn cơm, sắc mặt Kính Thiếu Khanh vẫn là lạnh như băng, hại Trần Mộng Dao chỉ ăn non nửa chén cơm, không khí này bị đè nén quá.
Mặc kệ cô không muốn đối diện với tình huồng này như thế nào, cũng không thể không đi đối mặt, lúc này mới vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, thời gian về sau còn rất dài. Còn may là biệt thự Kính gia đêm nay chỉ có một tiết mục ngắn, không có sự việc ngoài ý muốn nào khác.
Ăn cơm xong Trần Mộng Dao liền dắt theo Kính Thiếu Khanh rời đi, lần này cô muốn rời đi nhanh lên, nếu còn không đi chắc cô sẽ bị kiềm nén chết mắt.
Loại nhân tình thế thái này đối với cô chính là một sự tra tân. Trên đường về đến biệt thự Bạch Thủy Đài, Trần Mộng Dao từ từ thả long ra.
Kính Thiếu Khanh mở miệng nói: “Lời của ông ấy không có ý đó, cũng chỉ là đơn thuần ý trên mặt chữ.