Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 482: Vị hôn thê của kính tổng



Trần Mộng Dao lúc này đang rất hoang mang, cô không biết nên làm thế nào.

Rõ ràng là Kính Thiếu Khanh nói anh ở công ty mà, sao lại xuất hiện ở đây chứ? Hơn nữa… hình như anh đến mua quần áo cùng người khác thật.

Anh ngồi ở ngay cửa hàng quần áo của Mục Đình Sâm mà cô đang định đi, như là đang đợi người vậy. Cô ra hiệu cho Tiểu A đừng lên tiếng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người Kính Thiếu Khanh.

Khoảng năm phút sau, một cô gái cao ráo có mái tóc dài, thẳng đi từ phòng thay đồ nữ ra, trên người cô ta mặc một chiếc áo khoác lông dày để cho Kính Thiếu Khanh xem, còn quay một vòng một cách nghịch ngợm. Kính Thiếu Khanh quay lưng lại về phía Trần Mộng Dao, cô không nhìn được biểu cảm của anh thế nào.

Thế nhưng cô gái kia rõ ràng là đang cười, cô ta cười rất xinh, không kiêng nẻ gì cả, giống như một cô công chúa rất được chiều chuộng vậy. “Đó là vị hôn thê của Kính tổng sao? Xinh đẹp quá, dáng cũng rất đẹp, chắc phải cao ít nhất 1m7, giống người mẫu quá đi.”

Tiểu A không hiểu vấn đề lên tiếng. “Không phải đâu!”

Trần Mộng Dao buột miệng. “Gì thế… sao cô lại kích động như vậy?”

Tiểu A bị dọa sợ. “Không có gì… chỉ là… cảm giác anh ấy làm trò này sau lưng vị hôn thê của anh ấy, đáng hận quá…”

Lúc này Trần Mộng Dao hoàn toàn không còn tâm trạng nào để đi dạo nữa, cô gái kia rốt cuộc là ai thế? Từ sau khi ở bên cô, Kính Thiếu Khanh rõ ràng là rất ngoan mà, lẽ nào đó chỉ là giả vờ thôi sao? Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh đứng dậy đẩy cô gái kia vào cửa phòng thay đồ, dáng người cao lớn của anh che hết cả cô gái kia, không nhìn ra bọn họ đang hôn nhau hay làm gì.

Trần Mộng Dao vội vàng nhìn sang chỗ khác, cô thấy rất khó thở: “Tiểu A… tôi, tôi không thoải mái, chúng ta đi thôi.”

Tiểu A không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đi từ trung tâm thương mại ra, cô ấy hỏi một cách rất dè dặt: “Mộng Dao, không phải là cô thích Kính tổng thật đấy chứ? Nhìn thấy anh ấy đi với cô gái khác nên cô mới: Trần Mộng Dao không muốn nói gì, cũng không muốn giải thích, cô cảm giác mình như một trò đùa vậy.

Là Kính Thiếu Khanh đã khiến cô tin cô là người duy nhất trong cuộc đời của anh, cô vẫn luôn cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn, cố gắng để xứng với anh hơn.

Bây giờ cô mới nhận ra, có lễ cô là người hợp để kết hôn, không cho anh được cảm giác mới mẻ và kích thích. Cô đã nghĩ đến đi tìm Lâm Táp hoặc Mục Đình Sâm, hỏi xem có phải anh có người khác thật không, bọn họ là anh em tốt, chắc chắn là cái gì cũng biết.

Thế nhưng cô chỉ chưa từng nghĩ đến việc đi hỏi thẳng Kính Thiếu Khanh, cô sợ mọi thứ sẽ kết thúc như vậy…. Có lẽ lúc trước cô sẽ không hề do dự, đi lên trước cho Kính Thiếu Khanh một bạt tai rồi rời đi đầy tiêu sái.

Cô phát hiện ra là một khi tình yêu đã sâu nặng thì cho dù mọi chuyện có tệ hại đến mức nào cô cũng muốn để lại một chút gì đó để cứu vãn.

Cô rất muốn làm rõ xem người phụ nữ kia là ai, nhưng cô cũng sợ biết người kia là ai… Chắc chắn là không còn tâm trạng để ăn tối nữa rồi, cô bình tĩnh lại một chút: “Tiểu A, hôm nay chúng ta không đi ăn nữa nhé.

Có gì hôm khác chúng ta lại đi dạo. Tiểu A vẫn chưa kịp hỏi rõ thì Trần Mộng Dao đã đi mắt rồi. Sau khi chào Tiểu A xong, Tràn Mộng Dao đi thẳng đến công ty.

Kết quả rất rõ ràng, Kính Thiếu Khanh không có ở công ty.

Cô đợi ở công ty hơn ba tiếng, mãi đến hai giờ chiều, Kính Thiếu Khanh mới trở về. Lúc nhìn thấy cô, ánh mắt Kính Thiếu Khanh có gì đó rất căng thẳng: “Sao em lại đến đây? Hôm nay không đi làm, sao không ở nhà nghỉ ngơi?”

Mọi cảm xúc trong ánh mắt của anh, Trần Mộng Dao đều nhìn thấy hết cả.

Vốn cô chỉ muốn xem xem phản ứng của anh thế nào thôi, nếu anh rất bình tĩnh thì cô sẽ chọn việc tin tưởng, coi như mình không nhìn thấy gì, thế nhưng anh lại hoang mang… “Em đi dạo với Tiểu A nên tiện đường đến, em đợi ba tiếng rồi, anh đi đâu thế?”

Trần Mộng Dao hỏi như không có chuyện gì. “Anh… đi gặp khách hàng, tiện đường đi ăn rồi mới về, em chưa ăn à? Anh gọi đồ ăn giúp em nhé?”

Ánh mắt của Kính Thiếu Khanh đang trốn tránh, còn không quên quan tâm chuyện cô đã ăn cơm chưa. “Không cần, em đến thăm anh thôi, lát nữa trên đường về ăn chút gì đó là được, anh cứ bận đi.”

Nói xong, Trần Mộng Dao xoay người rời đi.

Vào khoảnh khắc đó, nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, cô cố gắng lắm mới nhịn được để nước mắt không rơi xuống. Buổi tối, Kính Thiếu Khanh gọi điện thoại nói không về biệ thự Kính gia nữa, anh phải đi ăn với khách hàng, bảo cô tự giải quyết bữa tối.

Cô ngoan ngoãn trả lời, cúp điện thoại, cô lại khóc.

Bây giờ Ôn Ngôn đang mang thai, cô không thể cái gì cũng nói với Ôn Ngôn được, cô sợ Ôn Ngôn bị kích thích vậy nên chỉ có thể tự mình chịu tất cả.

Càng chịu đựng thì càng thấy khó chịu. Đến mãi 11 giờ tối Kính Thiếu Khanh mới về nhà, cô nằm trên giường nghe tiếng anh tắm.

Khi anh lên giường, cô giả vờ mình ngủ rồi, anh cũng không làm cô tỉnh, không ôm ấp cô, cũng không hề phát hiện gối cô đã ướt hết cả rồi. Cả đêm Trần Mộng Dao đều không ngủ ngon, buồn ngủ lắm rồi cô mới ngủ thiếp đi nhưng rất nhanh thôi lại tỉnh dậy trong sự sợ hãi.

Cứ lặp lại như thế, trong đầu cô toàn những thứ vớ vẫn, cô không vứt nó ra khỏi đầu được.

Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không hận nỏi, chỉ là cô cũng không nghĩ ra nổi mình có gì không tốt, lẽ nào đàn ông đều không cai nổi thói trăng hoa bên ngoài sao? Đến gần sáng, Kính Thiếu Khanh đúng 7 giờ dậy, hôn lên trán cô theo thói quen rồi mới đi tắm. Trần Mộng Dao vẫn tỉnh, đương nhiên cô đã cảm nhận được hành động của anh lúc đó.

Cô nằm đó, không động đậy, mười mấy phút sau mới dậy.

Cô thay quần áo, tắm rửa như một người máy vậy.

Lúc đi ra ngoài, Kính Thiếu Khanh cuối cùng cũng nhìn ra sự kỳ lạ: “Em sao thế? Sao mắt lại sưng thế? Em khóc à?”

Trần Mộng Dao lắc đầu, không nói gì.

Nếu như đổi lại là lúc trước thì anh đã phát hiện ra lâu rồi… Trên đường đến công ty, Kính Thiếu Khanh cau mày nói: “Bữa sáng ăn gì? Nếu em ăn ở ngoài chán quá rồi thì sau này ngày nào anh cũng dậy sớm nửa tiếng để nấu cơm cho em được không?”

Cô vẫn lắc đầu: “Không cần, ăn bừa cái gì đó là được.”

Kính Thiếu Khanh im lặng, một lát sau mới hỏi: “Rốt cuộc là sao thế?”

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không sao, chỉ là tự nhiên thấy không vui thôi.

Anh biết mà… con gái tháng nào mà chả có mấy ngày như thế, anh đừng hỏi nhiều nữa ma”

Kính Thiếu Khanh thấy hơi lạ: “Tháng này nó đến sớm à? Lần trước rõ ràng là 15 mà… bây giờ mới ngày 10, có phải do em không điều độ nên mới không có con được không? Hay là đi khám bác sĩ nhé?”

Nhắc đến việc mang thai, Trần Mộng Dao tức giận thật rồi: “Em không muốn có con! Bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn, đừng hỏi nữa!”

Tình yêu của anh còn không còn nữa, có con thì để làm gì? Anh muốn cô như một oán phụ cả đời này chỉ chăm lo cho con thôi sao? Bây giờ nghĩ, Hạ Lam có thể một mình nuôi lớn cô là điều đại đa số mọi người đều không làm được.

Cô không vĩ đại đến thế, cô không làm được! Kính Thiếu Khanh vội vàng dừng xe lại: “Rốt cuộc là em sao thế? Có gì thì nói thẳng ra… đừng có tự nhiên nổi nóng xong bắt anh đoán.”