Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 490: Ăn một quả dưa bở



Nói xong cô xoay người rời đi, lần này không rơi nước mắt như lần trước, nước mắt sớm đã chảy khô lúc một mình chờ anh trở về nhà.

"Cô ta không phải người tình của anh, cô ta từng qua lại với bố anh!"

Bước chân Trần Mộng Dao chợt dừng lại, ăn một quả dưa bở bất ngờ không kịp đề phòng.

Cô khó tin xoay người nhìn Kính Thiếu Khanh, cũng từng nghĩ anh đang nói dối, đẩy lên mình người bố ruột, như vậy cũng quá thất đức, mang theo hố cho bố mình như vậy, không quá thực tế, cho nên... lời anh nói là sự thật?

Cô nửa tin nửa ngờ: "Tình nhân của bố anh? Vậy cô ta quấn lấy anh làm gì? Tại sao anh luôn đi khách sạn tìm cô ta? Bỏ bữa ăn sáng ở khách sạn năm sao không ăn, hết lần này tới lần khác bảo anh đưa cho cô ta, anh cũng đi. Ngày đó hai người ở trung tâm thương mại em cũng nhìn thấy, bộ da cỏ mặc trên người cô ta chính là bộ hôm đó mua, anh còn ngăn cô ta ở cửa phòng thay quần áo... Ai biết khi đó anh có phải đang hôn cô ta hay không?"

Hình như Kính Thieu Khanh vô cùng không muốn nhắc tới chuyện này, ngày đó ở trung tâm thương mại anh ngăn Bạch Lộ Lộ ở cửa phòng thay quần áo không phải hôn môi, là thiếu chút nữa không nhịn được đánh cô ta, người phụ nữ đó giỏi nhất chính là đưa dao tới người ta với nụ cười dịu dàng "Dao Dao... chuyện này anh thật sự không muốn nói với em, anh cảm thấy buồn nôn! Trước anh xử lý xong người phụ nữ này, nhất định không thể bị mẹ anh biết."

Trần Mộng Dao vẫn chưa quá tin tưởng: "Em đều biết rồi, anh treo cho em khẩu vị vậy có thú vị không? Trước anh trừ công việc chính là ở cùng em, bây giờ toàn cùng Bạch Lộ Lộ, anh không phải nên cho em một lời giải thích sao? Tình nhân của bố anh dựa vào cái gì bắt anh tới xử lý? Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tin nhiệm và tình cảm giữa chúng ta, em không muốn! Nếu như anh không muốn nói, em lập tức đi hỏi bố anh!"

Cô biết, chỉ có ép anh như vậy, anh mới có thể thoái thác toàn bộ. Thần kinh cô cũng sắp hỏng mất, anh còn muốn giấu giếm.

Kính Thiếu Khanh chán nản ngồi xuống ghế: "Được rồi, dù sao em cũng biết, mặc dù rất buồn nôn... anh vẫn nên nói cho em. Chin năm trước, Bạch Lộ Lộ xuất ngoại gặp Kính Thành Húc, người phụ nữ chừng hai mươi, có dã tâm, có lòng hư vinh, gặp người đàn ông thành công như Kinh Thành Húc, lại là cùng nghề, đương nhiên sẽ không buông tay. Lúc ban đầu bọn họ là quan hệ thầy trò, theo như lời của Bạch Lộ Lộ, cô ta và Kính Thành Húc từng sống chung, cô ta cũng dựa vào bức họa Kính Thành Húc vẽ đạt được thành tựu."

Thời điểm nói chuyện này, Bạch Lộ Lộ rất thản nhiên, so với sức hấp dẫn của Kinh Thành Húc với cô ta, cô ta để ý bối cảnh và danh lợi của Kinh Thành Húc hơn. Bọn họ chia tay sau ba năm sống chung, bọn họ... còn có một đứa trẻ, bé trai, bây giờ sắp sáu tuổi. Anh cũng không biết tại sao Bạch Lộ Lộ không tìm Kinh Thành Húc mà tới tìm anh, anh điều tra cô ta, cô ta không nói dối, ban đầu chuyện cô ta và Kinh Thành Húc, người trong truyện cũng từng nói bóng nói gió, có thể là thật. Chính là không biết chuyện đứa bé này là thật hay không, đến bây giờ cô ta cũng không để cho anh thấy đứa bé kia."

Trần Mộng Dao kinh ngạc ngây ngô, vốn tưởng rằng là tự mình xui xẻo, không nghĩ tới là Hạ Lam không may: "Vậ... rốt cuộc bây giờ cô ta có ý gi? Dù sao cô ta cũng phải có mục đích chứ?" Kinh Thiểu Khanh có chút mệt mỏi lắc đầu một cái: "Anh không biết, người phụ nữ này không đơn giản, so với người phụ nữ anh đã thấy thông minh hơn. Từ khi bắt đầu tìm thấy anh cô ta cũng chưa từng nói rõ mục đích của cô ta, cô ta để mặc cho anh đi thăm dò lai lịch của cô ta, nói cho anh cô ta còn có một đứa trẻ, là em trai anh, cô ta càng không hoảng hốt không loạn, trong lòng anh càng không chắc. Nếu như chuyện cô ta đều là thật, vậy mẹ anh phải làm thế nào? Mẹ anh đợi tên khốn Kính Thành Húc đó nhiều năm như vậy, nếu như chuyện này lộ ra, bà ấy có phải càng thêm thất vọng? Bà ấy không nên tha thứ cho tên khốn kia!"

Chỉ số thông minh của Trần Mộng Dao cũng chỉ có thể nghĩ đến phương diện tài sản: "Anh nói... người phụ nữ kia sẽ không phải muốn phân chia tài sản chứ? Nếu như anh thật sự có em trai, thật là kinh khủng, Bạch Lộ Lộ so với anh còn nhỏ hơn..."

"Anh cũng cảm thấy cô ta là vì tiền, lòng tham của cô ta tuyệt đối không nhỏ, từ khi cô ta xuất hiện đến bây giờ, ăn ở đều là tiêu tiền của anh, anh không thể nào cự tuyệt, cô ta từng nói, chỉ cần anh không thỏa mãn điều kiện của cô ta, cô ta sẽ trực tiếp đi tìm mẹ anh. Rất nhiều lần anh cũng muốn giết cô ta, buồn nôn hết sức!" Lúc Kính Thiếu Khanh nhắc tới Bạch Lộ Lộ đều biểu lộ kháng cự và chán ghét, đây là điều không giả bộ được.

Cả người Trần Mộng Dao cũng không tốt, ý bây giờ đàn ông cô còn phải trắng trợn nuôi người phụ nữa khác? Người phụ nữ Bạch Lộ Lộ kia có thể sẽ tốn nhiều tiền hơn so với cô, chỉ một từ bộ màu trắng da cỏ là có thể đã nhìn ra, thứ cô muốn mua còn phải do dự một hồi, người phụ nữ đó tiêu tiền của người đàn ông của cô không chút nương tay: "Vậy anh định làm như thế nào? Theo như anh nói bây giờ hoàn toàn chưa phát triển, chỉ đợi vậy bị cô ta tiêu hao nữa sao? Đến lúc đó tiền cũng hao hết, người khác cũng chán ghét, cuối cùng vẫn là không thể lừa gạt được... Đến lúc đó càng phiền lòng hơn?"

Kính Thiếu Khanh xoa xoa huyệt thái dương phát đau: "Anh cảm thấy chỉ số thông minh của anh không cùng một trục hoành, thảo luận với em chẳng khác nào nói viền vông, anh nói cho em chỉ không muốn để cho em suy nghĩ bậy bạ, em nên làm gì thì làm cái đó, anh sẽ xử lý tốt, chuyện này em đừng xen vào, anh không muốn bị buồn nôn còn bị em chán ghét."

Trần Mộng Dao liếc anh một cái: "Vâng, em ngu xuân, anh từ từ chán ghét đi, anh cho là em không chán ghét u? Vừa nghĩ tới đàn ông của em còn phải nuôi người phụ nữ khác em liền buồn nôn, Bạch Lộ Lộ cô ta nêu là con gái em em liền thoải mái, bổ mẹ nuôi con gái lẽ bất di bất dịch, cô ta tinh là cái rấm g? Được rồi, em sẽ không nói ra đâu, anh thông minh, ngược lại là anh giải quyết nhanh lên một chút, cô ta lại khiến cho em không thoài mài, em xẻ sống cô ta!"

Thử bảy chủ nhật Trần Mộng Dao không dám nhắc đến chuyện trở về biệt thự Kinh gia, ứ ra một Bạch Lộ Lộ, Kinh Thiếu Khanh thấy Kinh Thành Húc sợ là phải "giết bố", cô có thể không ngăn được. Cô tùy tien tìm một cái cớ, đi tới chỗ Ôn Ngôn ngây ngốc, tìm cơ hội len lén chạy vào thư phòng hỏi Mục Đình Sâm: "Anh biết Bạch Lộ Lộ không?"

Mục Đình Sâm thấy cô lên lút, nhíu mày một cái: "Có nghe đồn, ở trong nghệ thuật có chút danh tiếng, tôi cũng hoc ve một chút, hỏi cái này làm gi?"

Thấy dáng vẻ của anh dường như thật sự không biết chuyện, Trần Mộng Dao cũng không hỏi nhiều nữa, vốn cho là anh biết, có thể giúp Kinh Thiếu Khanh giải quyết, bây giờ xem ra, Kính Thiếu Khanh chết muốn còn mặt mũi, loại chuyện xấu đỏ, ngay cá huynh đệ tốt nhất cũng chưa từng nói cho.

Đột nhiên, bá cụ đứng nhanh bước đi vào: "Hai đứa đang làm gi vậy?"

Trần Mộng Dao mặt đầy lừa gạt: "Không làm gì, còn không phải nhẹ nhàng nói chuyện với cháu rể của bà sao? Phạm pháp hà?

Bà cụ rõ ràng bao che: "Cháu lại là bạn của Ôn Ngôn, không thể làm chuyện này, cái gì mà nhẹ nhàng nói chuyện? Đi đi, đừng quấy rầy Đình Sâm làm việc!"

Trần Mộng Dao bị chọc cười: "Không phải... bà nội, bà có phải cảm thấy cháu đối với anh ta có ý nghĩ hay không? Là Kính Thiếu Khanh nhà cháu không thơm hay sao? Ý nghĩ của bà thật cổ hủ!"

Bên cạnh một già một trẻ ồn ào rêu rao, Mục Đình Sâm đầu cũng sắp nổ: "Cái đó... không có chuyện gì hai người xuống dưới lầu trò chuyện đi, cháu còn có chút chuyện không xử lý xong."

Trần Mộng Dao bất đắc dĩ nói: "Được được được, tôi đi được chưa? Tôi đi dạo phố, đỡ bị người khác đề phòng cho là cướp

trộm!" Cô vừa đi, bà cụ liền thần lài nhải đến bên cạnh Ôn Ngôn: "Cháu hiện đang mang thai, bót bảo những bạn bè của cháu tới nhà."

Ôn Ngôn không hiểu: "Dao Dao không là người ngoài, cháu và cậu ấy là bạn thân nhất."

Bà cụ bĩu môi một cái: "Bạn thân nhất và người đàn ông của cháu kề tai nói nhỏ? Cháu có chút tâm tư có được hay không? Lúc phụ nữ mang thai đân ông dễ lạc lối nhất."