Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 515: Anh không phải bị đội nón xanh đó chứ?



Thạch Đông Hải bật cười, ý cười sâu xa: “Dao Dao, có phải cháu đang hiểu lầm gì không? Chú và bố mẹ cháu trước đây là bạn bè với nhau, dạo gần đây chú mới gặp lại mẹ cháu rồi nói chuyện với nhau một chút, chú có thể có mục đích gì chứ? Chú cũng đâu thiếu gì những thứ này, cháu đừng nói những lời khó nghe như vậy chứ. Dù sao thì chú vẫn là chú của cháu mà.”

Trần Mộng Dao không có hứng đóng kịch cùng ông: “Tôi đã cho người điều tra chú rồi nên chú còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi làm chi? Chiếc xe này chắc cũng không thuộc về chú đâu nhỉ? Nợ nần nhiều như thế, chắc chắn chú đang muốn lấy được tiền từ tay mẹ tôi lắm đúng chứ? Không bao lâu nữa chú sẽ phá sản và trắng tay.”

Thạch Đông Hải cười không nồi nữa: “Dao Dao, cháu làm thế có chút quá đáng rồi đấy. Mẹ cháu đều biết hết chuyện của chú rồi, đây là chuyện giữa chú và mẹ cháu, cháu đừng nhúng tay vào nữa. Còn có, chiếc xe này là của chú, chú đi trước đây.”

Nói xong, ông trực tiếp bước lên xe định rời đi.

Trần Mộng Dao nghiến răng: “Chiếc xe này của chú ư2? Vậy thì dễ xử rồi.” Vừa nói xong, cô lên xe rồi đạp chân ga đâm thẳng vào xe của Thạch Đông Hải, khiến chiếc xe bị tông đến biến dạng, khung bảo vệ cũng lủng lẳng sắp rơi xuống. Lúc này Thạch Đông Hải mới thật sự nổi điên, ông xông xuống xe rồi hết lớn: “Con mẹ nó cô đang làm gì vậy hả?”

Trần Mộng Dao cười cười như không có chuyện gì xảy ra: “Chiếc xe này của chú phải không? Chú lắm tiền như vậy, một chiếc xe thôi mà, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao chú muốn làm bố tôi, sau này chú có kết hôn với mẹ tôi thì tôi chính là nửa đứa con của chú rồi. Chiếc xe tầm triệu tệ này chú cũng không nên tính toán với tôi chứ nhỉ?”

Thạch Đông Hải đã sắp nổ tung, đúng thật chiếc xe này không phải của ông mà chỉ là xe thuê. Xe và nhà của của ông ta đều không còn nữa, chỉ còn “chiếc vỏ rỗng” công ty thôi. Trần Mộng Dao đã biết được chuyện này thông qua thám tử tư nên mới làm thế.

Một chiếc xe vài triệu tệ cũng đủ để chọc điên Thạch Đông Hải rồi.

“Cô! Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi thật lòng với mẹ của cô nhưng cô không tán thành thì thôi, tại sao phải làm đến mức này? Đúng! Bây giờ tôi đang rơi vào tình trạng túng quãn nhưng tôi không hề mở miệng xin qua mẹ của cô một đồng, cô không tin thì đi hỏi mẹ cô đi!”

Thạch Đông Hải cộc cẳằn nói.

Ông ta biết vẫn phải xuống nước một chút, bây giờ vẫn chưa đến lúc xin tiền, thế nên ông ta vẫn chưa mở lời với Giang Linh. Ông ta không sợ đối chất.

Trần Mộng Dao chậc lưỡi nói: “Đừng đóng kịch với tôi nữa, kỹ năng diễn xuất của ông quá tệ. Tôi biết chiếc xe này là do ông thuê về, đáng tiếc là mẹ tôi quá ngốc mới tưởng rằng ông có thể giúp bà không cần lo đến nửa đời còn lại. Nào ngờ ông đã không còn gì nữa mà còn nợ nàn chồng chất. Chuyện của ông tôi đều biết rõ rồi, ông mau cút càng xa càng tốt cho tôi!”

Nghe tới đây, Thạch Đông Hải lật bài: “Nếu cô đã biết hết thì tôi cũng không giả vờ với cô nữa. Cô muốn tôi rời khỏi mẹ cô thì tôi liền rời khỏi sao? Cô tông trúng xe tôi giờ phải tính sao đây? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cô nói? Bây giờ mẹ của cô đang yêu tôi đến nỗi phải thay cả ổ khóa, cô nghĩ mẹ cô sẽ tin cô sao? Bởi vì em ấy không tin cô nên cô mới đến đây tìm tôi, không phải sao?”

Trần Mộng Sao chưa từng thấy qua người nào mặt dày như vậy, mà người này còn là vị trưởng bối mà lúc nhỏ cô luôn gọi là chú. Lồng ngực của cô sắp nổ tung vì tức giận: “Ý của ông là muốn tôi đưa tiền cho ông chứ gì? Ông mơ đi, tôi sẽ không để ông được như ý đâu! Ông đừng tự đào mồ chôn mình nữa!”

Thạch Đông Hải cười nhạt: “Tùy cô, hôm nay cô tông vào xe tôi thì ngày mai tôi sẽ lấy lại khoản bồi thường từ tay mẹ cô, nếu cô không tin thì chúng ta cứ chờ xem.” Ông ta nói xong liền phóng xe đi thẳng. Đam Mỹ Hay

Trần Mộng Dao tức đến nỗi đập tay vào vô lăng, cô lỡ tay nhắn vào còi xe mới giật mình tỉnh táo lại. Cô vừa dùng chiếc xe gần chục triệu tệ của Kính Thiếu Khanh đi tông vào chiếc xe thuê trị giá có tầm triệu tệ của Thạch Đông Hải! Cô cảm thấy đầu óc của bản thân có vấn đề rồi…

Bây giờ cô không sợ Giang Linh tìm cô tính số nữa mà cô sợ khó giải trình với Kính Thiếu Khanh thôi. Cô thấy hối hận vì hôm nay cô không lái một chiếc xe bình thường ra ngoài, không biết tối nay phải giải thích với Kính Thiếu Khanh ra sao đây?

Sau khi cô về đến biệt thự Bạch thủy Loan thì đã gần mười một giờ tối rồi, hôm nay Kính Thiếu Khanh không có gọi điện cho cô khiến cô tưởng rằng anh đang bận rộn trong công ty. Lúc vừa bước vào cửa, cô mới phát hiện anh luôn ở nhà khiến cô có chút chột dạ: “Anh vẫn chưa ngủ à?”

Kính Thiếu Khanh ngồi trên sofa nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vừa đi đâu về? Là người nào có khả năng như vậy? Chỉ cần một cuộc gọi là có thể kêu em ra ngoài rồi?”

Cô nhất thời im lặng, cô không muốn nói về chuyện kia: “Không… không ai cả. Chỉ là có chút chuyện, em đã giải quyết xong rồi nên anh đừng lo lắng nữa. Mau đi ngủ sớm đi.”

Đôi mắt anh trở nên hoài nghỉ: “Anh không phải bị đội nón xanh đó chứ?”

Cô mở to mắt: “Anh nói gì vậy? Nói nhảm! Em là loại người như vậy sao? Chuyện này em không tiện nói với anh, đợi em giải quyết xong rồi sẽ kể anh nghe!”

Kính Thiếu Khanh không thể đợi được nữa: “Nếu em không phải đang chột dạ thì đưa điện thoại cho anh xem, dù sao em cũng hay kiểm tra điện thoại của anh.

Đem điện thoại qua đây!”

Dù gì Trần Mộng Dao cũng chưa kịp thêm tên ghi chú cho số điện thoại của thám tử tư, hôm nay cô cũng gọi qua và bắt máy không dưới một lần, thế nên cô do dự hai giây mới đưa điện thoại ra cho anh: “Đây, anh cứ xem đi!”

Cô không nghĩ tới Kính Thiếu Khanh lại nhớ rõ thời gian gọi tới của thám tử tư, anh tìm ra dãy số đó một cách chuẩn xác rồi nhấn nút gọi đi. Lúc này hô hấp của cô đã có chút ngưng trệ, thật sự cô không muốn anh phải phiền muộn vì chuyện của cô. Cô không muốn anh biết được chuyện đó…

“Xin lỗi, tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi “

Giọng nói máy móc của một cô gái vang lên, lúc này cô mới thở ra một hơi an tâm. Riêng Kính Thiếu Khanh, biểu cảm trên mặt anh có chút phong phú: “Tài khoản không đủ?”

Cô nhún vai ra vẻ bản thân không biết đang xảy ra chuyện gì.

Kính Thiếu Khanh quay sang tìm kiếm tin nhắn, màn hình tin nhắn của dãy số này cũng trống trơn, có thể do trước giờ không liên lạc bằng tin nhắn hoặc là cô đã xóa bỏ tin nhắn rồi. Anh không tra ra được điều gì nên ném điện thoại cô qua một bên của sofa: “Em nói thật đi, rốt cuộc dạo gần đây đang làm cái gì? Nếu em không nói thì anh sẽ điều tra ra thôi. Anh không cho người đi điều tra là vì anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta chưa phải đi đến mức này, anh không muốn phá vỡ lòng tin.”

Sự việc này cô không thể nói được! Trần Mộng Dao đưa tay lên thề: “Em không có làm chuyện có lỗi với anh và cũng không lén lút làm chuyện trái lương tâm.

Em thề, nếu như em có làm chuyện có lỗi với anh thì em ra đường sẽ bị xe tông chết! Anh đừng hỏi nữa được không? Anh cũng phải cho em có không gian riêng chứ?”

Nhắc đến xe, ánh mắt của cô liền dao động: “Cái đó…

hôm nay em lỡ tay tông phải xe của anh, là… là chiếc xe màu đỏ ấy…”

Kính Thiếu Khanh giật mình: “Em nói gì? Anh… anh thật phục em luôn rồi! Cũng may là em không sao, còn có thể đứng trước mặt anh nói chuyện. Sớm muộn gì anh cũng bị em tức chết thôi! Được rồi, chuyện của em anh không hỏi nữa, anh sẽ cho em không gian riêng nhưng mà anh cũng đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Em đừng để anh nửa đêm gọi điện mà em lại không bắt máy, càng không được để anh nấu cơm rồi mà em không ăn một miếng! Nếu em cứ tiếp tục như vậy thì sau này đừng có mơ được ăn cơm của anh nấu nữa! Anh cảnh cáo em lần cuối đấy!”

Cô gật đầu như gà mỏ thóc: “Ừ ừ… em yêu anh nhất rồi! Em sẽ không làm vậy nữa đâu!”