Nhìn thấy mặt của Trần Mộng Dao biến sắc, Kính Thiếu Khanh kiên quyết nói: “Lê Thuần, cô đi qua chỗ khác, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Dần dần, đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh, Lê Thuần dường như đã đi sang chỗ khác: “Sao vậy? Anh gọi điện thoại làm gì? Không phải là không về rồi sao?”
Anh lạnh giọng nói: “Sau này, đừng đến nhà tôi, đừng tiếp cận bố mẹ tôi, cũng đừng liên lạc với tôi nữa.”
Lê Thuần im lặng hai giây: “Tại sao?”
Anh dừng một tiếng: “Bởi vì, tôi không muốn có bất cứ liên hệ gì với cô nữa, cũng không muốn vợ sắp cưới của tôi không vui. Đủ là lý do chưa? Giữa hai chúng ta từ lâu đã chẳng còn quan hệ gì nữa, những thứ hôm nay cô làm, hoàn toàn không cần thiết.”
Đột nhiên, Lê Thuần mỉm cười: “Hì hì, em không phải vì anh, chỉ là cảm thấy bác gái rất tốt, em muốn gặp gỡ bác gái, bác cũng không có bài trừ em. Đúng rồi, bác nhận em làm con gái nuôi, nếu anh không chê, em sẽ gọi anh một tiếng anh trai. Ngày sau còn dài, sau này gặp mặt còn nhiều, đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy. Còn Trần Mộng Dao… cô ấy vui hay không liên quan gì đến em? Khi em với anh vẫn còn đang vui vẻ, cô ấy còn chẳng biết đang ở đâu…”
Trần Mộng Dao tức giận mà cười: “Ha… Lê Thuần, cô thật là vô liêm sỉ. Lúc còn ở cửa tiệm bánh ngọt, cô luôn bày ra bộ dạng thanh cao. Không ngờ con người cô cũng thật là thú vị đó. Cô từng vui vẻ bên anh ấy thì đã làm sao? Người từng cặp kè với anh ấy cũng chẳng phải chỉ có mình cô, nhiều hơn thế nhiều, cô đắc ý với tôi gì chứ hả? Còn mặt dày mày dạn chạy tới nhà anh ấy, cô điên rồi hả? Còn không biết mắc cỡ mà nói từng vui vẻ bên nhau. Sao vậy hả cô không thấy áy náy sao?”
Lê Thuần không ngờ Kính Thiếu Khanh lại bật loa ngoài lên, toàn bộ cuộc nói chuyện đều bị Trần Mộng Dao nghe không sót một chữ. Cô lạnh giọng: “Bản thân cô không về thăm, không đặt hai bác ở trong lòng, còn không cho người khác quan tâm sao?”
Ngay khi Trần Mộng Dao đang định tiếp tục đấu khẩu, giọng nói của Hạ Lam đột nhiên vang lên: “Là Dao Dao và Thiếu Khanh sao?”
Trần Mộng Dao nắm chặt lấy góc áo, chiêu ly gián này chơi thật khéo quá, cô trong mắt Hạ Lam trở thành đứa con dâu không hiếu thuận, Lê Thuần mới là người thiện giải nhân ý lương thiện đáng yêu!
Lê Thuần lập tức thay đổi giọng điệu, mềm mỏng yếu ớt: “Là… là Mộng Dao, cô ấy có vẻ không vui khi có con ở đây, nhưng con đã biết Thiếu Khanh nhiều năm như vậy rồi… cũng không thể nào sau này không liên lạc nữa chứ? Không sao, cô ấy có thể hiểu nhằm con rồi, con không để bụng đâu.”
Hạ Lam nghe điện thoại: “Dao Dao? Đừng bận tâm, chuyện của Tiểu Thuần và Thiếu Khanh đã bao nhiêu năm rồi, các con hôm nay không về sao? Vậy hai đứa đi chơi vui vẻ nhé, không cần lo cho chúng ta đâu.”
Khi cúp điện thoại, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh nhìn nhau một cái, ngoài tức giận còn ngỡ ngàng. Lê Thuần làm như vậy là có ý gì? Đang diễn kịch với Kính Thiếu Khanh sao? Cứ lồ lộ xông về phía hai lão?
Kính Thiếu Khanh bình tĩnh lại: “Cái đó… sau này anh sẽ giải thích rõ ràng với mẹ anh, không được qua lại với Lê Thuần nữa. Em đừng giận, chuyện này anh cũng không lường được, trước đây không nhìn ra cô ta là kiểu người như vậy.”
Trần Mộng Dao tức giận bật cười: “Em thật sự… hừ…
Em thật sự phục rồi, trà xanh cao cấp, bó tay bái phục. Nhưng có lẽ cô ta phát huy chưa tốt rồi. Cô ta nên chia rẽ mối quan hệ của chúng ta, chứ chia rẽ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì cũng chẳng có tác dụng gì ghê gớm lắm! Nói thì khó nghe, nhưng em cũng chẳng sống chung với mẹ anh, cô ta nghĩ cái quỷ gì vậy? Nếu anh là một thằng đàn ông, tối nay anh quay về đối diện mẹ anh giải thích rõ ràng cho em, nếu còn để em chịu ấm ức như vậy nữa, anh không xong với em đâu!”
Kính Thiếu Khanh không có cách nào khác, chỉ biết kiên định đồng ý: “Được, anh đi được chưa? Em thì sao? Không đi cùng anh sao?”
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Em không đi! Nếu Lê Thuần vẫn chưa đi thì sao? Em thấy cô ta em nhịn không được thì sao hả? Không thể phá hủy hình tượng của em trong mắt mẹ anh được. Em không quan tâm, nếu chuyện này anh làm không được thì em thiền anh luôn! Đưa em tới nhà Tiểu Ngôn!”
Đến Mục trạch, Kính Thiếu Khanh cũng xuống xe theo, chạy thẳng đến thư phòng tìm Mục Đình Sâm: “Tôi thực sự sắp sụp đổ rồi. Trận cãi nhau trước vừa xong, lần này tôi sợ là sẽ toi đời trong tay Dao Dao rồi, cậu không biết phụ nữ khi đã tàn nhãn thì đáng sợ đến mức nào đâu. Tôi nói cậu biết, cậu ngàn vạn lần đừng để Dao Dao ở một mình với Ôn Ngôn đó. Ôn Ngôn quá thông minh, cô ấy mà đưa ra chủ ý thì tôi đỡ không nổi. Xin hai người nói chuyện hạ thủ lưu tình!”
Mục Đình Sâm cười đắc ý: “Đúng vậy, Ngôn Ngôn thông minh hơn Trần Mộng Dao nhà cậu, lần này xảy ra chuyện gì?”
Kính Thiếu Khanh nghĩ tới Lê Thuần liền tức giận: “Lê Thuần đó, hôm nay, chạy đến biệt thự thăm mẹ tôi, còn gọi điện cho mình, bị Dao Dao bắt gặp, hai người đó cãi nhau một trận, bây giờ tôi phải quay về giải quyết chuyện này. Cậu nói xem, năm đó tôi chứa chấp Lê Thuần chính là tự đào hố chôn mình đúng không?
Sớm biết như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không động lòng trắc ẩn.”
Mục Đình Sâm nhướng mày: “Cậu cho rằng Lê Thuần làm chuyện này chỉ đơn thuần thôi sao? Cậu không biết bây giờ cô ta vì ai mà làm những chuyện này hả?”
Kính Thiếu Khanh cuối cùng cũng hoàn hồn: “Tại sao tôi lại quên chuyện này chứ… Trước đây Lê Thuần không phải như vậy. Bao nhiêu năm qua cô ta không hề tới gây rắc rối, có chút kỳ quặc thật… Tên Diệp Quân Tước đó, mẹ kiếp cậu ta muốn thế nào chứ?
Trước đây chưa từng đụng độ với cậu ta, nếu cậu ta muốn đến Đề Đô mở thị trường, trực tiếp ra tay với tôi có chút buồn cười nhỉ? Nếu muốn chống đối thì cũng phải nhằm vào cậu trước, tôi đoán cậu ta không có bản lĩnh đó. Diệp gia không sánh được với Mục gia.
Xử cậu ta mặc dù tốn không ít sức lực, nhưng cũng không tính là khó. Chuyện này không đơn giản như Vậy.”
Mục Đình Sâm lắc đầu: “Không liên quan gì đến thị trường. Cậu ta tới Đề Đô ngoài việc thu mua một quán bar, thì còn hốt được hai mảnh đất, không có động thái nào khác, cũng không uy hiếp được chúng ta. Tôi cảm thấy cậu ta chính là cố tình tìm tới, cậu nên cần thận chút đi, đừng để người phụ nữ của mình bị người ta cuỗm đi mắt rồi vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Tên Diệp Quân Tước này cậu phải điều tra cho kĩ, mặc dù đại khái chúng ta đều đã biết, nhưng vẫn phải điều tra cẩn thận.”
Kính Thiếu Khanh cần thận nhớ lại một lần, Trần Mộng Dao từng nói, lần đầu tiên cô chạm trán với Diệp Quân Tước là khi cô đến quán bar uống rượu một mình. Diệp Quân Tước lấy thân phận chủ quán đưa cho cô đồ uống, sau đó tự mình giúp cô giải quyết việc riêng, thuận lý thành chương bắt được liên lạc, mời cô đi ăn tối, sau đó lại rủ Trần Mộng Dao đi chơi.
Anh đã block phương thức liên lạc với Diệp Quân Tước rồi. Nếu không block thì chắc chắn sẽ có phát sinh sau này. Xem ra, quả thật là cố tình tìm tới.
Mặc dù Diệp Quân Tước tàn tật nhiều năm, nhưng anh ta có xuất thân giàu có, không thiếu phụ nữ, không thể nào cứ nhất nhất phải để mắt tới Trần Mộng Dao, chắc chắn bên trong phải có mối liên hệ nào đó.
Kính Thiếu Khanh anh tay chân lành lặn, không thua kém gì Diệp Quân Tước, ngược lại không sợ Diệp Quân Tước đào chân tường, mà sợ đối phương có điều mờ ám, dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: “Tôi biết rồi. May mà hôm nay tôi tới đây, cậu nhắc nhở tôi chuyện này. Nếu không tôi vẫn không nghĩ tới phương diện này. Bây giờ tôi đi về một chuyến, cậu canh chừng người cho tôi đó. Nhớ lời tôi dặn, nói người phụ nữ của cậu nói năng lưu tình.”