Trần Mộng Dao nhìn anh ta đầy nghi ngờ: “Trước? Trước đây dường như chúng ta chưa từng gặp nhau mà phải không? Đừng làm như anh hiểu rất rõ về tôi, mẹ tôi còn không hiểu tôi nhiều như vậy.."
Diệp Quân Tước không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Hai mắt đối diện nhau, nhịp tim của Trần Mộng Dao đột nhiên lệch một nhịp, sao cô lại thấy đôi mắt này rất quen thuộc nhi? Cảm giác đó thật khó nói, như thể họ thực sự đã quen nhau từ rất lâu rồi. Cô vô thức đưa tay lên định gỡ chiếc khẩu trang trên mặt anh ta ra, nhưng anh ta lại bất động thanh sắc lảng tránh: “Mặt của tôi vẫn chưa hồi phục, sợ sẽ làm cô sợ hãi, lần sau trở về nước sẽ cho cô nhìn đủ.".
Nhận ra mình đã mất bình tĩnh, Trần Mộng Dao cúi đầu: “Xin lỗi... lần trước anh mời tôi đi ăn cơm nhưng lại chỉ nhìn tôi, lần này cũng vậy? Anh có thực sự là “mời tôi" đi ăn cơm không, nghĩa đen được diễn giải rất hoàn hảo...”
Diệp Quân Tước không đưa ra ý kiến, chấp nhận những gì cô nói.
Trần Mộng Dao không phải kẻ ngốc, cô nhớ Kính Thiếu Khanh đã từng nói với cô, một người đàn ông đối xử lịch sự với một người phụ nữ nhất định là có mục đích, cô thoải mái hỏi Diệp
Quân Tước: “Rốt cuộc là anh có chủ ý gì? Ban đầu anh mời rượu tôi ở quán bar, sau đó lại nhất thanh nhị sở tra ra tôi, còn giúp tôi giải quyết vấn đề của Thạch Đông Hải, hết lần này đến lần khác mời tôi ăn cơm. Rốt cuộc là anh muốn làm gi? Anh có biết thủ hạ của anh đã làm tôi "xanh mặt" một phen không?”
Diệp Quân Tước rất bình tĩnh: Tôi có nghe nói một chút, nhưng Lê Thuần và Kính Thiếu Khanh đã biết nhau từ lâu, từ trước khi ở bên cô, cô cũng biết rất rõ chuyện này. Tôi không thể kiểm soát việc riêng của thủ hạ, nếu tôi phải quan tâm đến cả chuyện này, tôi sẽ bận rộn đến mức không có thời gian để "sửa chữa" gương mặt của mình. Nếu cô mở miệng, tôi có thể đưa người rời khỏi ngay lập tức."
Trần Mộng Dao mặt không thay đổi mà nói: “Không cần, tôi cũng không tính là quen với anh, anh dùng người thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi không đủ tư cách để nói. Hơn nữa... đối với tôi bây giờ cũng không thành vấn đề. Tôi không có cảm giác thèm ăn, nếu anh cũng không ăn, vậy tôi sẽ rời đi trước. Nhân tiện, rượu ngon lắm.”
Diệp Quân Tước vẫn như lần trước, cũng không giữ cô lại: “Thích sao? Vậy đưa cho cô một chai, hứa với tôi, mang về nếm thử từ từ, đừng uống một mạch, quá phung phí của trời."
Hai người nhìn nhau cười, sau khi ra khỏi trang viên, Trần Mộng Dao có chút chán nản nhìn chai rượu đỏ trên tay, cô bất tri bất giác bị Diệp Quân Tước quay vòng vòng. Cô rõ ràng muốn hỏi anh ta tại sao lại tiếp cận cô, nhưng cô lại chẳng thể nhận được câu trả lời chính đảng.
Trở về nhà, trong lúc thay giày cô đặt rượu đỏ lên tủ giày, Giang Linh nghe thấy động tĩnh, bà từ phòng khách nhìn ra: "Con đi đâu vậy? Đi tìm việc sao? Bây giờ là Lễ hội mùa xuân, đừng có vội tìm việc làm, chắc hẳn tâm trạng của con gần đây không tốt lắm, cứ nghỉ ngơi một thời gian đi đã, đợi đến sau Lễ hội mùa xuân lại tính tiếp. Ai cho con rượu vậy?"
Cô đến ghế sofa ngồi xuống: "Người khác cho, nếu mẹ thích thì lấy uống đi."
Giang Linh thuận tay cầm lên rượu đỏ liếc mắt một cái, lập tức trợn tròn mắt: "Ai? Là ai đó... của con sao? Chẳng lẽ thực sự là do con ngoại tình nên mới dẫn đến từ hôn sao? Ngoại trừ Ôn Ngôn, còn có ai hào phóng mà cho con một loại rượu đắt tiền như vậy chứ?"
Bây giờ Trần Mộng Dao mới biết tại sao Diệp Quân Tước lại bảo cô mang rượu về nhà nếm thử, bảo cô đừng rót một mạch, còn nói rót như vậy là phung phí của trời, xem ra là bởi vì nó... đắt!
Cô hít một hơi sâu: “Mẹ ơi con xin mẹ đừng nói về việc đã qua nữa được không? Con không ngoại tình, chuyện đã qua rồi, đừng nói tới nữa, nếu mẹ thích rượu đó thì cứ tự mình cầm lấy uống đi, để con yên tĩnh một lát..."
Giang Linh thức thời ngậm miệng lại, nhưng bà không nỡ lòng uống cạn chai rượu đỏ, cẩn thận cất đi.
Đảo mắt một cái đã đến giao thừa, mọi gia đình đều đang ăn bữa cơm đoàn viên. Tại Mục trạch, theo yêu cầu của Ôn Ngôn, Lâm quản gia và má Lưu ngồi xuống bàn ăn, đối với cô, hai người họ là gia đình đã đồng hành cùng cô từ thuở nhỏ.
Cô cũng nhận được phong bao lì xì” và lời chúc từ Trần Hàm như thường lệ, nghe tiếng pháo hoa nổ bên ngoài, cô đột nhiên cảm thấy năm nay có chút khác biệt so với trước đây, thật khó để nói là khác ở chỗ nào, có lẽ là ấm áp hơn nhiều.
Sau khi trả lời tin nhắn của Trần Hàm, cô ngước mắt lên cau mày nhìn Mục Đình Sâm: “Không biết bà nội thế nào rồi, liên lạc mãi không được em rất lo lắng. Theo lý thuyết Ôn Chí Linh và những người khác sẽ không bình tĩnh và không có động tĩnh lâu như vậy..."
Điều mà Mục Đình Sâm lo lắng vẫn là xảy ra. Bất kỳ lễ hội nào Ôn Ngôn cũng đều sẽ nghĩ đến bà nội của mình. Mỗi lần anh đều nghĩ cách nói dối: “Không có động tĩnh gì còn không ổn sao? Như vậy có nghĩa là bà nội đang sống rất tốt, Ôn Chi Linh và những người khác cũng đối tốt với bà...".
Lâm quản gia cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, phu nhân đừng lo, giờ cô cứ yên tâm dưỡng thai thôi, đợi đến khi đứa trẻ ra đời an toàn, chuyện gì cũng dễ nói."
Ôn Ngôn thở dài: “Được thôi..." Chờ đến khi đứa trẻ được sinh ra, đó đã là mùa hè, ngoài trời bây giờ vẫn có gió và tuyết, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn rất xa xôi.
Sau bữa tối, Mục Đình Sâm cùng cô đứng trước cửa sổ kính từ trần đến sàn của phòng ngủ xem pháo hoa, bởi vì Mục trạch ở trên cao, nên tầm nhìn cũng tương đối rộng, có thể thấy hết vẻ đẹp nở rộ ở thành phố xa.
Trong tình cảnh này, cô nghĩ đến Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh: “Thật đáng tiếc cho Dao Dao và Kính Thiếu Khanh... em đã nghĩ là họ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng. Em đã lâu không gặp Dao Dao, phía Kính Thiếu Khanh cũng không động tĩnh gì, hai người họ tính cách thật là... nói tách ra là tách đến triệt để, không chừa lại chỗ trống nào. Em đi gọi điện thoại cho Dao Dao."
Nói xong, cô quay lưng bước sang một bên. Khi điện thoại được kết nối, giọng của Trần Mộng Dao có vẻ rất dễ chịu: "Chúc mừng năm mới! Mình đang cùng mẹ đốt pháo ngoài trời, cậu không ra được, tiếc quá đi, sang năm chúng ta có thể cùng nhau đón Tết, lại còn có thêm một nhóc tỳ nữa."
Ôn Ngôn vẫn là không dám nhắc tới Kính Thiếu Khanh: "Um... đúng vậy đó. Gần đây cậu đang làm gì thế? Cũng không tới tìm mình, cậu đang bận tìm việc à? Năm tới cậu có dự định gì không?"
Trần Mộng Dao đã sớm sắp xếp xong xuôi: “Dạo gần đây minh không có tìm việc làm. Mình chỉ ở nhà không muốn ra ngoài. Bụng của cậu đang ngày một to lên. Mình sợ mình thường xuyên làm phiền việc nghỉ ngơi của cậu. Mục Đình Sâm sẽ không nhịn được mà hận mình chết mất. Mình đã thảo luận với Lâm Táp, năm tới mình sẽ đến làm việc trong công ty anh ấy, dù sao thì An Nhã cũng ở đó, mình cũng có bạn đồng hành. Đừng lo, mình không sao, rất ổn."
Bất kể sự lạc quan này là do cô giả vờ hay gì đó, Ôn Ngôn cũng không có ý định chọc thủng nó: “Vậy là tốt rồi, cậu cứ chơi từ từ đi, mình cúp máy trước,"
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn gửi cho Trần Mộng Dao và An Nhã mỗi người một phong bao lì xì mừng năm mới như một lời chúc mừng và chào hỏi, cô không thể ra ngoài được nên chỉ có thể làm như vậy.
Khi cô quay lại nhìn Mục Đình Sâm, anh đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, còn có giọng nói của Lâm Táp và Kính Thiếu Khanh phát ra, cô cảm thấy hoi buồn một cách khó hiểu, cô vừa nói chuyện điện thoại với Trần Mộng Dao xong, Kính Thiếu Khanh giờ cũng đang chat với Mục Đình Sâm, trong một thế giới nhỏ bé như vậy, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, hai người đã từng yêu nhau, nay lại không còn liên quan gì đến nhau nữa.