Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 582: Có thể cậu ta vẫn còn sống



Ôn Ngôn vẫn không cầm được nước mát, rơi lệ: “Em muốn biết, sau khi anh thú nhận với bà nội em về vụ rơi máy bay, tại sao bà ấy lại tha thứ cho anh vậy? Làm sao có thể bỏ qua mối thù giết con được? Dù em có sống với anh bao nhiêu năm, cũng không thể khiến bà ấy hoàn toàn không hận anh…. bà nội nói với em là bà ấy đã biết về vụ tai nạn hàng không, thứ em biết, bà ấy biết, thứ em không biết, bà ấy cũng biết. Thứ em không biết rốt cuộc là cái gì vậy? Chuyện cho tới nước này, anh vẫn không muốn thú nhận với em sao?”

Mục Đình Sâm cứng người một cách khó cảm nhận được, anh đưa tay lên giúp cô lau nước mắt: “Anh chọn cách thú nhận với bà nội là để cho nhau một lời giải thích. Bà ấy có thể ghét anh, nhưng bà ấy cũng biết em sẽ dựa dẫm vào anh cả đời này, em đang mang thai, bà ấy hy vọng gia đình ba người của chúng ta có thể yên ấm. Bà ấy nói người chết không thể sống lại, người sống phải tiếp tục sống thật tốt, bà ấy không thể hận. Anh rất biết ơn bà ấy. Những thứ khác anh không muốn nói, cứ coi như em biết rồi đi được không?”

“Khi đuổi cô chú của em đi, anh đã cảnh cáo họ trong lúc này không được cho em biết tin tức về cái chết của bà nội. Chuyện này cũng mở đường cho việc tống tiền anh sau này của chú em. Anh cứ nghĩ nếu anh nhượng bộ thì ông ta sẽ thỏa mãn.

Không ngờ lại ba phen máy bận… cho nên anh đã ra tay dạy dỗ ông ta. Bức thư ông ta gửi cho em mang nhiều ý định trả thù, nhưng ông ta đã phung phí hết số tiền anh đưa, thật không biết ông ta đã xoay sở thế nào mà bốc hơi khỏi nhân gian khiến anh không thể tìm được nữa? Anh hơi hoang mang, họ không có gan vạch mặt như thế này với anh, anh nghi ngờ là… có người đang thao túng sau lưng ông ta. Anh đang điều tra. Em tin anh một lần được không?”

Thực ra khi nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh và di vật của bà nội thì Ôn Ngôn đã tin Mục Đình Sâm. Nếu thực sự như những gì được nêu trong bức thư do chồng Ôn Chí Linh gửi, thì làm sao bà cụ có thể đưa cho Mục Đình Sâm bức thư tuyệt mệnh và di vật? Lời cuối cùng và di vật là mong ước ấp ủ từ lâu của một người trên đời này, sẽ chỉ giao phó cho những người đáng tin cậy.

Ôn Ngôn khóc không thành tiếng: “Em xin lỗi… em chỉ là… đột nhiên biết bà nội đã qua đời, em có chút không chịu được…

Ngoại trừ Trần Hàm, bà nội là người thân và huyết thống duy nhất của em. Chỉ trách em. Em đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, còn làm hại đứa trẻ sinh non, là em không tốt…”

Mục Đình Sâm an ủi cô rất dịu dàng: “Không sao đâu… là anh không tốt mà. Trước đây anh đã làm chuyện khiến em tổn thương. Cho nên em mới không tin tưởng anh đến như vậy.

Anh sẽ dành phần đời còn lại để duy trì mối quan hệ của chúng ta. Em đừng khóc, không tốt cho mắt. Đợi sau này anh sẽ đưa em đi thăm mộ bà, tuy em và bà nội đã hơn hai mươi năm không gặp nhau, nhưng trong lòng bà ấy vẫn rất yêu quý em, đây là mối quan hệ máu thịt không gì có thể thay thế được.”

Khi tâm trạng ồn định hơn, Ôn Ngôn hỏi: “Anh nghĩ ai đang giở trò? Ngoài mặt có vẻ như chú em muốn trả thù anh nhưng lại không có đủ can đảm để đối nghịch với anh, sau khi gửi bức thư này thì gia đình họ đã biến mát, thật sự rất khả nghi, nghỉ ngờ của anh không sai, nhưng ai dám làm việc đó chứ? Biết em đang mang thai ở giai đoạn cuối thai kỳ nguy hiểm, có tai nạn thì sẽ lập tức cướp đi sinh mạng của hai người… thật khủng khiếp…”

Mục Đình Sâm do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định không che giấu: “Anh nghỉ ngờ là Triển Trì.”

Ôn Ngôn kinh ngạc: “Triển Trì?”

Anh nặng nề gật đầu: “Anh cứ nghĩ cậu ta đã chết từ lâu rồi, vì sau khi cậu ta trốn ra nước ngoài, anh… anh không định buông tha cho cậu ta. Nhưng không nhìn thấy thi thể có nghĩa là cậu ta có thể vẫn còn sống. Ngoài cậu ta ra, anh không thể nghĩ ra có ai lại ghét anh sâu sắc đến mức như vậy.”

Bỗng từ cửa phòng bệnh có tiếng gì đó đập xuống đất. Ôn Ngôn nhìn Trần Mộng Dao và má Lưu đang đứng ở cửa, sắc mặt Trần Mộng Dao có chút tái nhọt, là túi xách của cô ấy rơi xuống.

Nhận thấy Trần Mộng Dao đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, Ôn Ngôn lo lắng: “Dao Dao… xin lỗi…”

Trần Mộng Dao lấy lại bình tĩnh, cúi xuống nhặt túi xách: “Ừm…

không sao đâu, mình không sao… mình hẹn Kính Thiếu Khanh ăn cơm cùng nhau, mình về trước nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai.” Nói xong cô quay người vội vàng rời đi. Triển Trì, sau một thời gian dài một lần nữa nghe thấy cái tên này, cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi. Một người đàn ông cô yêu và hận sâu sắc, người đã tự tay đẩy cô vào địa ngục… anh ta trở về rồi sao?

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm nhìn nhau, trong lòng nặng nề, cũng không tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi. Má Lưu không rõ chuyện gì xảy ra, lấy ra một vật nhỏ kỳ quái từ trong túi nhựa trong tay: “Ôn Ngôn, bác sĩ nói là phải nhanh chóng tiết sữa, giờ ngực con có trướng không?”

Ôn Ngôn liếc nhìn Mục Đình Sâm, mặt nóng lên: “Không…

không trướng ạ, vẫn ổn… hiện tại con thấy không cần thiết… dù sao con nhỏ cũng không ở bên cạnh, cũng không thể bú mẹ.”

Má Lưu cười nói: “Con còn xấu hỗ đó à, má đã nuôi con từ nhỏ đến lớn, thiếu gia là chồng của con, có gì phải xấu hỗ chứ? Bác sĩ nói nếu sau khi khai sữa có nhiều sữa thì kê đơn lên khoa nhi để cho con trẻ uống sữa mẹ, sẽ tốt hơn sữa bột rất nhiều, túi trữ sữa của má đã sẵn sàng rồi. Làm thôi, lúc đầu sẽ hơi đau, nhịn một chút là được, mỗi lần cho con mình sữa là mỗi lần đau, con quen dần rồi là ổn.”

Nói xong má Lưu định vén áo của Ôn Ngôn lên, cô vội đưa tay che lại: “Đợi một chút… đừng vội, một hồi nữa đi… hiện tại con muốn ngủ!”

Mục Đình Sâm ho nhẹ hai tiếng: “Vậy… con đi gặp đứa trẻ, hai người làm đi.”

Nói xong liền đứng dậy rời phòng bệnh, đã kết hôn lâu như vậy, cô gái nhỏ vẫn nhút nhát thế kia… xem ra tương lai cần phải rèn luyện nhiều hơn.

Thấy anh đi rồi, Ôn Ngôn xấu hỗ vâng lời má Lưu, thứ nhỏ bé mà má Lưu lấy ra là một chiếc máy hút sữa… ban đầu cô còn xấu hổ, nhưng nghĩ tới con mình nếu được uống sữa mẹ thì sẽ lớn lên khỏe mạnh, cô cũng không quan tâm nhiều nữa. Quá trình này… thực sự rất đau đớn, kiểu đau đến mức không muôn sông… vả lại, nó sẽ được diễn ra môi ngày sau đói Mặt khác, sau khi ra khỏi bệnh viện, Trần Mộng Dao về thẳng chung cư, thực ra Kính Thiếu Khanh chưa gọi cho cô, cô chỉ tìm cớ che giấu bản thân, hiện tại cô chỉ muốn yên lặng một mình, cô không thể khống chế mình không suy nghĩ lung tung, nếu Triển Trì thật sự quay về… thế thì có ảnh hưởng gì đến cô không? Tâm trạng cô phức tạp chưa từng thấy.

Buỏi chiều, Kính Thiếu Khanh gọi điện đến, cô mơ mơ màng màng từ chối không chịu đi ăn cơm, nói muốn ngủ, nói xong cũng không cần biết phản ứng của Kính Thiếu Khanh là gì, cúp điện thoại luôn, cô hiện tại cách không xa với trạng thái muốn ngủ thiếp đi, mí mắt không chống đỡ nỗi nữa.

Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, cô muốn ra mở cửa, nhưng cơ thể không nghe lời, mắt cô làm thế nào cũng không mở ra được, cơ thể như bị dính chặt vào giường.