Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 675: Quay về chính đạo



Anh lưỡng lự một lúc rồi vươn tay kéo cô vào lòng: “Tôi không biết cách an ủi người khác. Nếu như cô cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi.”

An Nhã hơi sững người, rồi tiếng khóc cứ thế vọt ra khỏi cuống họng. Cô muốn kìm lại nhưng không được: “Xin lỗi… anh ấy chết rồi… lòng tôi rất đau…”

Anh ấy? A Trạch không biết cô đang nói ai, Kính Thiếu Khanh sao? Không thể là người đó bởi vì anh chưa nghe thấy động tĩnh gì, nhưng chẳng phải cô thích Kính Thiếu Khanh ư? Ngoài Kính Thiếu Khanh thì còn có ai khiến cô đau lòng nữa?

Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi cô. Thật ra giữa hai người vì vận mệnh đẩy đưa mà ở cùng nhau thì cũng có thể tìm chút hơi ấm từ đối phương khi cần, nhưng không nên phát sinh tình cảm.

Vài ngày trôi qua, Đề Đô lại đóng một trận mưa bão, giống như thời tiết nóng gắt trước đó chỉ là một dự báo cho cơn mưa tầm tã này. Trận mưa lớn đã rửa trôi hết các vét bẩn của cả thành phố này.

Hậu sự của Lâm Táp cũng được chuẩn bị đâu vào đó, phần mộ của anh sẽ được đặt kế bà nội của Ôn Ngôn. Như Trần Mộng Dao nói thì làm vậy có thể thêm người bầu bạn cho cả hai, bà nội thích cằn nhằn nên Lâm Táp sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.

Họ từng nghe nói bố Lâm từng đến thăm mộ con trai nhưng không ai để tâm, cứ vờ như không biết là được.

Dạo gần đây Mục Đình Sâm hơi tiều tụy, Ôn Ngôn cũng không phiền tới anh nữa, cứ làm tốt trách nhiệm của người mẹ và người vợ.

Sự u ám giăng kín trong lòng của mọi người giống như đám mây đen dày đặc trên bầu trời vậy, qua rất lâu vẫn chưa thể tan đi.

Đến cuối tuần, Mục Đình Sâm không có nơi nào để đi đành ở nhà. Ngoại trừ việc lâu lâu chọc ghẹo Tiểu Đoàn Tử thì anh sẽ nhốt mình trong thư phòng, trừ những lúc ăn cơm thì không bước ra ngoài lần nào. Ôn Ngôn lấy lý do dâng trà rót nước để nhìn trộm anh đang làm gì. Anh cứ ngây người, ngoại trừ ngây người thì chính là ngây người.

Chạng vạng, cơn mưa đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng hẳn, lúc này Lâm quản gia vừa trở về từ bên ngoài. Ông dựng dây dù vào cạnh tường: “Phu nhân, có người tìm thiếu gia, nói rằng công ty gửi tài liệu đến. Người đó đang đứng trước cửa, tôi chưa cho cô ấy vào nhà.”

Ôn Ngôn đáp lại một tiếng rồi giao Tiểu Đoàn Tử cho má Lưu, sau đó đi đến trước cửa xem thử. Cô cách một cánh cửa sắt nhìn ra Tự Như Linh đang cầm ô đứa dưới mưa, sự nhạy cảm của người phụ nữ lại nổi lên khiến cô kích động.

Một khi bạn đã ái ngại về sự tồn tại của ai đó mà người đó lại liên tục xuất hiện trong cuộc sống của bạn thì nên cảnh giác.

Cô từ từ bước lên phía trước: “Cô đến đưa tài liệu à? Đưa cho tôi đi.”

Tự Như Lâm do dự: “Tôi đợi Mục tổng ký tên rồi mang về công ty. Tôi còn đang tăng ca.”

Ôn Ngôn cười nhạt: “Thứ bảy vẫn phải tăng ca ư? Thật là vất vả cho cô.”

Giày và vớ chân của Tự Như Lâm ướt hết, nhưng vẫn ôm khư khư tài liệu trong lòng, không để dính phải nước mưa: “Không vất vả, hôm nay toàn bộ nhân viên đều tăng ca, ngày mai là được nghỉ ngơi rồi. Mục tổng có ở nhà đúng chứ? Tôi có gọi điện cho ngài rồi, cô có thể để tôi vào trong không?”

Ôn Ngôn đưa tay ra nhập mật khẩu mở cửa: “Tất nhiên là được.”

Cửa sắt nặng nề dần mở ra, Tự Như Linh nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng tiến vào. Rõ ràng là lần đầu tiên đến đây nhưng lại hiểu rõ đường đi đến vậy, nu không phải Ôn Ngôn thường hay ở nhà thì chắc cô đã nghi ngờ Tự Như Linh đã đến nơi này nhiều lần rồi…

Cô từ tốn đi vào trong nhà thì Tự Như Linh đã lên lầu. Cô không đến thư phòng “canh chừng” mà ở lại phòng khách chờ đợi. Tầm năm phút trôi qua thì Tự Như Linh từ trên lầu đi xuống: “Mục phu nhân, tôi đi trước đây.”

Cô mỉm cười: “Cô đang tăng ca nên tôi không giữa cô lại nữa.

Cô giúp tôi hỏi Đới Duy thử là chức vị của anh ấy có phải rất rảnh rỗi không, đến việc giao tài liệu quan trọng mà cũng để cho một thực tập sinh làm. Như vậy có phải là ăn hiếp ma mới không?”

Sắc mặt của Tự Như Linh có chút đông cứng, ít nhiều có thể nghe ra ngụ ý bên trong lời nói của Ôn Ngôn: “À… không sao, chỉ cần bỏ chút công sức thì sẽ có hồi báo thôi. Tôi không sợ vất vả và cũng không thấy mình bị ăn hiếp.”

Câu trả lời như có như không, không chút sơ hở, vô cùng trơn tru. Trong lòng Ôn Ngôn đã tự hiểu ra rồi, tuy rằng Tự Như Linh là người vừa đi làm nhưng cũng không phải dạng con gái ngốc.

Đợi Tự Như Linh rời đi rồi, cô nhìn ra ngoài cơn mưa vẫn chưa chịu dứt rồi ôm Tiêu Đoàn Tử lên lầu. Sau khi bước vào thư phòng thì cô ngửi thấy mùi thuốc là nhàn nhạt. Tuy rằng rất nhạt nhưng đối với người không hút thuốc như cô thì rất dễ dàng nhận ra.

Cô tiến kéo rèm, mở cửa sổ ra: “Anh còn muốn buồn bã đến khi nào đây? Em biết rằng Lâm Táp qua đời khiến mọi người rất đau lòng… thôi, không nói những thứ này nữa. Anh hút thuốc ít thôi, rất khó mới cai được. Thứ này không tốt cho sức khỏe đâu.”

Mục Đình Sâm tựa lưng lên ghế hít vào một ngụm khí: “Chỉ là hút vài điếu thôi… em bế Tiểu Đoàn Tử ra ngoài đi, không khí trong đây không tốt. Đợi chút nữa anh sẽ về phòng ngủ, buồn ngủ quá rồi. Tối nay anh không ăn cơm nữa, hai mẹ con em ăn đi.”

Ôn Ngôn bỗng cảm thấy có chút bất lực, cô mong rằng bản thân có thể chia sẻ với anh như trước đây, cô muốn cùng anh nói về chuyện Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh sắp kết hôn. Nhưng đối mặt với vẻ bộ dáng sa sút của anh thì mọi thứ đều trở nên dư thừa. Không đúng, phải nói là một chữ, một câu cũng dư thừa.

Mấy hôm nay tin tức về việc Diệp Quân Tước kết hôn khá nóng, sau nửa tháng mới bắt đầu hạ nhiệt. Đến lúc Diệp Quân Tước lần nữa trở lại Đề Đô thì lúc này ý chí chiến đấu của Mục Đình Sâm mới trỗi dậy. Người còn phải sống, công ty còn phải tồn tại, cuộc sống vẫn tiếp diễn và đây là hiện thực, chỉ cần thoát ra được ngõ cụt của chính mình thì tốt rồi.

Lần này Diệp Quân Tước không phải đi một mình mà còn dẫn theo người vợ mới cưới tên Khúc Thanh Ca. Diệp gia và Khúc gia trở thành thông gia, có người còn bảo Đề Đô sắp bị thay đổi A: TÔI.

Dạo gần đây Trần Mộng Dao ngoại trừ làm việc thì bị Hạ Lam kéo đi thử váy cưới và bàn bạc về hôn lễ. Tất nhiên Ôn Ngôn cũng tham gia không ít vào những chuyện này, cũng không còn cách nào khác vì Trần Mộng Dao chỉ thích nghe theo ý kiến của cô chứ không hề có chủ kiến.

Đến cuối tuần thì Ôn Ngôn lại bị Trần Mộng Dao kéo đi lựa trang sức, Hạ Lam cũng đi chung. Bởi vì đây là trang sức dùng cho ngày kết hôn nên Hạ Lam khá chú trọng, đồng thời bà cũng để Trần Mộng Dao lựa chọn tùy thích. Phụ nữ sẽ rành về những chuyện này hơn nên Kính Thiếu Khanh không tham gia vào. Anh cảm thấy việc đi dạo phố rất mệt mỏi, thà rằng ở trong công ty tăng ca còn hơn. Có Hạ Lam và Ôn Ngôn đi cùng Trần Mộng Dao thì anh có thể an tâm rồi.

Hạ Lam vô cùng yêu thích Tiểu Đoàn Tử, từ đầu đến cuối bà đều bề lấy đứa bé, thậm chí Ôn Ngôn còn không có cơ hội tiếp tay. Hạ Lam nói rằng phải tập làm quen với cảm giác bồng cháu, đợi đến lúc Trần Mộng Dao sinh em bé xong thì không sợ không quen tay nữa.

Lúc đi đến trước quầy trang sức, Trần Mộng Dao nhìn đến rối mắt: “Nhiều quá, cái nào cũng đẹp. Nhưng giá cao quá…”

Hạ Lam hào phóng nói: “Thích cái nào thì lấy cái đó, gia đình của chúng ta không thiếu thốn gì. Việc kết hôn chỉ xảy ra một lần trong đời nên chỉ nhiều một chút cũng chẳng sao. Dù gì thì tài sản nhà mẹ cũng là của con và Thiếu Khanh.”

Trần Mộng Dao có chút khó xử: “Dì à, dì cứ như vậy thì cháu càng không thể lựa được… hay dì lựa giúp cháu đi?”

Hạ Lam nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cô một cái: “Không phải trước đây cháu kêu một tiếng mẹ dễ nghe lắm sao? Bây giờ cũng sắp kết hôn đến nơi mà còn chưa đổi cách xưng hô sao?”