Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 697: Anh đối với cô, cho tới bây giờ đều không phải là thanh tâm quả dục.‌ chờ tiểu đoàn



Tử ngủ, đã là hơn một giờ sau. Ôn Ngôn vừa về đến phòng đã nhìn thấy Mục Đình Sâm nghiêm mặt, ngồi ở trên giường giống như oán phụ vậy. Cô nhịn không được mà cười: “Làm sao thế?”

Anh bắt mãn nói: “Ban ngày em bậnbạn công việc, buổi tối về nhà lại ở cùng vật nhỏ kia, vừa nằm xuống đều mệt mỏi ngủ mắt, anh để đi đâu?”

Cô bò lên giường chui vào chăn, đầu tiên dễ chịu thở phào một cái, mới lên tiếng: “Không phải anh cũng cảm thấy em không nên đi làm chứ? Tự mình đồng ý rồi, không thể đổi ý. Em cảm thấy bây giờ rất tốt mà, không phải ban đêm em cũng ngủ cùng chỗ với anh sao? Cũng không có bồi Tiểu Đoàn Tử ngủ, nói cho cùng thời gian em ở cạnh anh còn nhiều hơn con một chút đó, anh không đến mức ghen với một đứa bé chứ? Đây chính là con của anh đó.”

Anh nằm xuống, đưa tay ôm lấy cô vào trong lòng: “Em ngủ cùng chỗ với anh, mỗi lần từ chỗ đứa nhỏ kia về là em đều nằm xuống ngủ luôn, ngủ một giấc tỉnh lại là ngày mai, vòng đi vòng lại, anh khác gì cái gối đầu giường đâu, đều là vật trang trí trên giường.”

Bận rộn một ngày, Ôn Ngôn thực sự không muốn nghe anh lầm bằm, tiến lên trước hôn lên môi của anh, cuối cùng cũng có được chút tĩnh lặng.‌ Ngay lúc đang lửa cháy, anh muốn tiến tới hôn sâu hon, cô liền đầy ra: “Em tới cái kia…”

“Phanh…”

Giống như có cái gì đột nhiên đứt ra vậy, Mục Đình Sâm cứng người: “Lừa người sao?”

Vẻ mặt Cc thành thật lắc đầu: “Thật, sớm hơn lần trước hai ngày thôi. Trước kia anh… Kkông phải… Đối với loại chuyện này biểu hiện đặc biệt thanh tâm quả dục sao? Sao bây giờ em cảm giác như với trước kia không giống nhau?”

Anh bỗng nhiên kéo chăn che lại mặt, âm thanh phiền muộn vô cùng: “Đàn ông chỉ cần còn thở, liền không có cái gọi là thanh tâm quả dục.”

Bỗng nhiên cô được tiếp xúc với một loạt kiến thức kỳ quái, bình thường anh cắm dục đều là giả vờ sao? Hồi tưởng chỉ tiết quá khứ, hình như cô không ít lần bắt lấy đồ vật…‌ Trực giác nói cho cô, đàn ông trước mắt này, bây giờ cần dỗ dành, nhưng cô không biết dỗ làm sao. Cô đưa tay vòng lấy eo của anh, tựa ở trong ngực anh tìm tư thế thoải mái, thay đổi chuyện: “Cái người Tự Như Linh kia, chuyển thành chính thức chưa?”

Anh thuận miệng đáp: “Không có, kéo dài thời hạn nửa tháng quan sát, còn chưa qua thời thực tập đã có xích mích với lãnh đạo, cách đối nhân xử thế không có chút nào thành thục. Mặc dù anh từng giúp đỡ cô ta, nhưng cái này không có nghĩa là anh sẽ mở cửa sau cho cô ta. Huống hồ, lâu rồi anh không làm từ thiện.”

Ôn Ngôn không nói gì nữa, cô đối với hiểu biết về Tự Như Linh là trước đây Mục Đình Sâm từng nhờ cô ta ôm Tiểu Đoàn Từ, còn có lần trước tại cửa hàng gặp phải phải Tự Như Linh và Mục Đình Sâm cùng một chỗ, mặc dù là vì giúp cô chọn đồ trang sức.‌ Hôm nay nghe những điều má Lưu nói kia, cô đặt biệt yên tâm về Mục Đình Sâm, đàn ông như Mục Đình Sâm vậy, phụ nữ bám vào sẽ không thiếu, đây không phải lần đầu, cũng không phải lần cuối, cô làm Mục phu nhân, phải có tâm lý chuẩn bị từ sớm.‌ Thật lâu không nghe thấy người trong ngực nói chuyện, Mục Đình Sâm nghiêng mặt qua nhìn thoáng qua, mới phát hiện Ôn Ngôn đã ngủ. Anh giúp cô đắp chăn, hôn xuống trán cô, xao động trong lòng cũng dần dần bình phục xuống, đối với cô, cho tới bây giờ anh đều không phải là thanh tâm quả dục.‌ Hôm sau, sau khi Kính Thiếu Khanh đưa Trần Mộng Dao tới công tý, lấy cớ ra ngoài gặp khách hàng rời khỏi, trực tiếp lái xe đến chung cư An Nhã thuê.‌ Nhấn nửa ngày chuông cửa đều không có động tĩnh, anh có chút nghi ngờ An Nhã ở nhà, trông thấy là anh, cố ý không mở cửa. Đang muốn nghĩ biện pháp khác, đột nhiên, giọng nói của An Nhã vang lên từ phía sau: “Sao anh lại ở đây?”

Anh xoay người, nhìn đồ ăn trong tay cô, mới biết được An Nhã vừa về nhà, cái này trước đó hẳn là đi chợ bán thức ăn: “Tôi có việc tìm cô.”

An Nhã hơi kinh hoảng gục đầu xuống: “Hả… Được, tôi mở cửa trước, đi vào rồi nói.”

Bước vào cửa, Kính Thiếu Khanh nhìn quanh một vòng phòng, hỏi: “Không phải cô kết hôn cùng A Trạch gì đó rồi sao? Sao cậu ta lại để cô ở căn hộ thuê này?”

An Nhã trong lúc nhất thời vậy mà đáp không được, thậm chí cô không biết A Trạch có bất động sản hay không, có bao nhiêu tiền tiết kiệm, chỉ biết là anh có chiếc xe mà thôi. Cô chỉ có thể chuyển chủ đề: “Anh tìm tôi có chuyện gì? Là bởi vì… chuyện lúc trước sao?”

Anh khẽ gật đầu: “Cô nói thật cho tôi biết, có phải có người đằng sau bảo cô làm vậy không? Nếu không, sao lại trùng hợp như vậy? Thời gian cô mang thai, với một đêm kia lại vừa vặn như vậy?”

An Nhã khẩn trương kéo lại góc áo: “Không có ai sai khiến tôi…‌thời điểm ở bệnh viện tôi đã nói đến rất rõ ràng, trước đó tôi cùng A Trạch gặp mặt hai ba lần, cũng không quen thuộc, sau đó có một ngày, tôi đơn độc hẹn A Trạch gặp mặt, uống nhiều quá, ngoài ý muốn đã mang thai, chỉ là trùng hợp mà thôi.‌Trước đó là tôi không tốt, tôi có lỗi với anh và Mộng Dao, xin các người bỏ qua cho tôi được không? Bây giờ tôi chỉ muốn sống an an ổn ổn cùng A Trạch, sinh đứa bé ra, anh đừng hỏi nữa…” (tổng hợp .)

Những động tác nhỏ của cô bị Kính Thiếu Khanh nhìn thấy hết cả, tăng thêm ý không rõ trong lời của cô, cùng hình dung chuyện đã xảy ra, anh có thể mơ hồ phát hiện ra cô đang nói dối: “Cô có biết trước khi tôi và Dao Dao kết hôn một ngày, Diệp Quân tước vì cứu em ấy, xảy ra tai nạn xe không?”

An Nhã gật đầu: “Tôi biết, A Trạch nói cho tôi biết.”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu không phải yêu một người sâu tận xương tủy, làm sao lại đánh cược cả tính mạng?

Nếu như sai sử cô là Diệp Quân Tước, vậy thì dễ hiểu rồi, bố đứa bé trong bụng cô, cũng là của A Trạch – người bên cạnh Diệp Quân Tước, đây tất cả đều nói rõ được. An Nhã, đừng gạt tôi, cô không gạt được tôi, xem như trước đó tôi đối với cô không tệ, nói những điều cô biết cho tôi đi.”

An Nhã kinh hoảng lắc đầu: “Không phải, tôi không biết, cái gì cũng không biết, anh đừng hỏi tôi nữa! Cầu các người bỏ qua cho tôi đi… Tôi thật sự biết sai rồi… bỏ qua cho tôi và con đi.”

Nhìn phản ứng của cô, Kính Thiếu Khanh liền có suy đoán: “Có người uy hiếp cô? Diệp Quân Tước không muốn Dao Dao biết cậu ta đã giở những trò dơ bẩn này, đúng không? Người Diệp gia thủ đoạn độc ác, cô sợ nói ra, một nhà ba người các cô đều mắt mạng.‌ An Nhã trầm mặc, vẫn không dám nhìn vào mắt Kính Thiếu Khanh.‌ Kính Thiếu Khanh cũng không có tiếp tục ép hỏi: “Tôi biết rồi, trong lòng đã có tính toán. Chỉ là tôi tò mò Diệp Quân Tước mới quen Dao Dao bao lâu, giữa bọn họ nhìn qua cũng rất bình thường, hoàn toàn không đến mức để cậu ta có thể đánh cược cả tính mạng… Tôi đi trước đây.”

An Nhã đột nhiên kéo cổ tay anh lại: “Đợi đã! Anh sẽ làm thế nào? Nói cho Mộng Dao tất cả việc này sao? Cầu xin anh đừng nói cho cô ấy biết… Tôi không nói gì, không phải tôi nói, anh ta sẽ giệt chúng tôi!”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày, An Nhã vội vàng buông tay ra: “Van anh… Đừng nói cho Mộng Dao…”

Anh do dự, anh muốn nói cho Mộng Dao biết hét tất cả, nhưng lại sợ hậu quả nghiêm trọng. Anh dừng một chút, nói: “Muốn tôi không nói cho Dao Dao, có thể, mang hết những gì cô biết về Diệp Quân Tước nói cho tôi biết. Chỉ cần không đến tai Diệp Quân Tước, cô sẽ không sao đâu.”