Mục Đình Sâm không chú ý đến đang nói gì mà chăm chú nhìn tai của cô: “Sao em không đeo bông tai?” Bông tai? Ôn Ngôn hoang mang: “Bông tai nào co?” Anh nhíu mi: “Trước khi đi công tác, anh có tặng cho em một đôi bông tai đấy.” Ôn Ngôn càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, cô kéo sợi dây chuyền trong cổ áo ra: “Anh tặng em dây chuyền mà.” Cơ thể của Mục Đình Sâm hơi cứng lại: “Em… chắc chứ?” Cô gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, anh cho em sợi dây chuyền chứ không phải bông tai.” Cô vẫn muốn biết anh đã mang đôi bông tai đó đi đâu, vậy mà sợi dây chuyền này không phải tặng cho cô sao?
Mục Đình Sâm không lên tiếng, anh nhớ lại những chỉ tiết trong mấy ngày đi công tác, sợi dây chuyền này vốn dùng để tặng cho một khách hàng nữ Hoa Kiều quốc tịch Mỹ, còn đôi bông tai mới là quà tặng cho Ôn Ngôn. Với ngụ ý rõ ràng như vậy mà không biết tại sao anh lại lấy nhầm, chắc có lẽ hộp trang sức bên ngoài không khác biệt nhiều cộng thêm sáng hôm đó anh quá vội nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Khó trách sau khi anh đưa quà cho vị khách nữ thì đối phương cứ nhìn anh bằng một ánh mắt kỳ lạ. Anh còn tưởng rằng người nước ngoài luôn cởi mở như vậy nên chẳng để tâm gì, đối phương đã hẹn anh vài lần nhưng ngoại trừ thảo luận về hợp đồng thì anh đều từ chối hết những cuộc hẹn còn lại. Hiện giờ suy nghĩ lại, anh mới biết đối phương hiểu lầm rồi.
Ôn Ngôn thấy anh im lặng, trong lòng cảm thấy không ổn: “Cho nên, đôi bông tai đâu?” Ánh mắt của anh có chút né tránh: “Nếu anh nói rằng anh đưa nhầm quà của em và khách hàng thì em có tin không? Anh cũng không ngờ sẽ như vậy…” Bây giờ, điều quan trọng nhát là giải quyết vấn đề bên nữ khách hàng. Sau này giữa hai bên còn phải hợp tác lâu dài nên anh không thể quá phũ phàng với đối phương được, dù sao đây là nhầm lẫn của anh làm cho người ta tưởng anh đang “tỏ tình”.
Lúc này Ôn Ngôn mới hiểu được đang xảy ra chuyện gì: “Thật ra tối đó em đã nhìn thấy hai chiếc hộp rồi, em biết bên trong hộp là gì. Em còn lấy làm lạ khi anh tặng cho em một sợi dây chuyền bình thường cho em chứ không phải đôi bông tai đầy ẩn ý kia. Khách hàng của anh là nữ đi? Nếu như là khách hàng thì tất nhiên người ta cũng hiểu rõ về ngành này, chắc hẳn đối phương cũng biết được ngụ ý của đôi bông tai đó là gì rồi. Anh có chắc rằng… sẽ không gây hiểu lầm không?” Mục Đình Sâm trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh sẽ giải quyết, sợi dây chuyền này em cứ giữ lấy đi. Anh sẽ mua một món quà mới rồi đổi lại đôi bông tai về, dù sao cũng là hiểu lầm nên có thể giải thích được. Trang sức mà người khác đeo qua thì chắc chắn anh không tặng nó em.” Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện thì Ôn Ngôn yên tâm hơn nhiều, nhưng vừa nghĩ đến việc mấy ngày nay anh đi công tác gặp khách hàng nữ và tặng cho người ta món quà ngụ ý về tình yêu… cô vẫn có chút khó chịu: “Anh xem giải quyết thế nào đi. Em đi tắm trước.” Mục Đình Sâm cầm điện thoại gọi cho Đới Duy: “Tôi đưa nhằm món quà tặng vợ tôi cho khách rồi, cậu chuẩn bị lại một sợi dây chuyền đắt tiền hơn sợi trước giùm tôi. Người khách đó sẽ qua đây vào tháng sau đúng không? Đến lúc đó đổi quà lại. Cậu phải nhớ rằng nhất định phải mua một sợi đắt tiền hơn, chỉ phí không thành vần đề.” Dặn dò xong, anh cúp máy rồi thở phào một hơi. Nếu không xử lý tốt chuyện này thì có thể mát đi cơ hội hợp tác, anh phải dự tính trước cho kết quả tệ nhất.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn vẫn đi làm như thường ngày, do chênh lệch múi giờ sau khi đi công tác trở về nên Mục Đình Sâm vẫn chưa thức dậy. Cô thấy vậy cũng không nhờ anh chở đi làm nữa.
Cô vừa bước vào công ty thì Từ Dương Dương đã kéo cô sang một bên: “Có một vị khách nữ tên.Jessica chỉ đích danh cô làm nhà thiết kế riêng của cô ấy. Cô ấy đã đến đây từ sớm rồi, nói là muốn làm một bộ lễ phục. Quản lý Nghiêm đang tiếp đãi cô ấy đấy, xem ra vị khách này không đơn giản. Trước đây tôi chưa từng thấy quản lý Nghiêm để tâm đến khách như vậy.” Ôn Ngôn đáp lại một tiếng, cô vừa định đi về phía phòng khách nhưng bị Từ Dương Dương kéo cô lại lần nữa: “Chị Ôn Ngôn, chị cần thận một chút. Em thấy cái cô Jessica này hình như không phải dạng người dễ đối phó.” Ôn Ngôn cười cười: “Yên tâm đi, tôi đâu phải chưa từng đối phó qua. Nếu thật sự không được thì để cô ấy tìm người khác vậy.” Cô vừa đi đến phòng khách thì quản lý Nghiêm đã vội kéo cô lại, vẻ mặt nịnh hót: “Jessica, đây chính là nhà thiết kế mà cô muốn tìm – Ôn Ngôn, đúng chứ?” Ôn Ngôn mỉm cười lịch sự: “Chào cô, Jessica. Tôi là Ôn Ngôn.” Cô vừa nhìn đã biết Jessica thuộc dạng nữ cường nhân, gương mặt tiêu chuẩn của người Hoa ấy chắc đã quá ba mươi nhưng đã tiêm hyaluronic acid(*) không ít lần, da dẻ vẫn căng mịn như cũ, cả vóc dáng và khí chất của người này cũng được duy trì rất tốt nhưng lúc nói chuyện thì phát âm tiếng Trung không máy tiêu chuẩn: “Chào cô, trăm nghe không bằng một thấy. Mục phu nhân thật xinh đẹp, quả nhiên mắt nhìn của Mục tiên sinh không tồi.” (°) Hyaluronic Acid (HA) là một dưỡng chất chăm sóc da Trong đầu của Ôn Ngôn vang lên một hồi chuông cảnh báo, đối phương không xem cô là một nhà thiết kế mà đến để nhắm vào thân phận Mục phu nhân của cô. Chưa kể cô ta còn nhắc đến Mục Đình Sâm, điều này càng khiến cô cảm thấy không bình thường. Cô nhanh chóng phát hiện ra manh mối, trên tai của Jessica chính là đôi bông tai mà Mục Đình Sâm chuẩn bị tặng cho cô. Đây chí là vị khách hàng nữ mà Mục Đình Sâm đã gặp trong lúc đi công tác sao?
Cô đã hiểu rồi, người ta đến đây chẳng phải muốn tìm cô thiết kế lễ phục mà vì “ra dấu” một chút.
Cô giả vờ như không có gì, nói: “Cảm ơn cô đã quá khen. Nếu cô có thời gian thì chúng ta bàn bạc một chút về yêu cầu lễ phục của cô nhé?” Từ đầu đến cuối, cặp mắt của Jessica chưa hề rời khỏi Ôn Ngôn, đó là ánh mắt đánh giá tùy tiện: “Được thôi. Quản lý Nghiêm, không còn việc gì thì không cần ở lại nữa, tôi muốn nói chuyện riêng với Mục phu nhân.” Quản lý Nghiêm biết điều mà rời đi, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu cho Ôn Ngôn phải giữ chân khách hàng tiềm năng này.
Ôn Ngôn có chút không biết làm sao, rõ ràng người phụ nữ này đến đây để khiêu khích mà cô còn phải niềm nở tiếp đón.
Đợi đến khi xung quanh không còn ai khác, cuối cùng.Jessica cũng lộ ra bản mặt thật: “Chuyện về lễ phục không gấp, chúng ta xem như là bạn bè mà nói về những thứ khác đi. Mục phu nhân, cô và Mục tiên sinh chênh lệch tuổi tác đến mười năm, cô có cảm thấy bắt tiện trong cuộc sống không? Ví như tầm nhìn và đề tài chung này kia? Theo tôi biết thì Mục phu nhân mồ côi từ nhỏ, sau đó được Mục tiên sinh nuôi lớn. Anh ấy cũng không xem cô như một thiên kim tiểu thư mà nuôi dưỡng.” Ôn Ngôn nhàn nhạt trả lời: “Không có, tình cảm giữa tôi và chồng tôi vẫn rất tốt. Đúng thật anh ấy không xem tôi như một thiên kim tiểu thư mà nuôi dưỡng nhưng tôi đã sống trong Mục gia từ nhỏ, cuộc sống cũng không tệ đi đâu được. Với tư cách là một người giám hộ, trước đây anh ấy muốn nuôi dưỡng tôi thế nào là quyết định của anh áy. Hiện giờ anh ấy cũng không quản thúc tôi như trước đây nữa, dù sao tôi cũng trưởng thành và kết hôn rồi. Jessica, hình như cô rất có hứng thú về chuyện của tôi và chồng tôi, chẳng lẽ cô quen biết chồng của tôi sao?” dJessica vô thức xoa xoa chiếc bông tai trên tai, có thể vì nhớ đến Mục Đình Sâm nên vẻ mặt của cô ta lộ ra một tia thẹn thùng, có chút không phù hợp với hình tượng nữ cường nhân: “Có quen biết, tôi đang hợp tác làm ăn với anh ấy. Tôi nghe nói Mục phu nhân là nhà thiết kế, đúng lúc tôi cần làm một bộ lễ phục đặc biệt nên đến tìm cô. Tha thứ cho tôi nói thẳng, Mục tiên sinh là sự tồn tại chói mắt, cho dù ở bất cứ phương diện nào thì cũng vậy. Mà Mục phu nhân, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì giống một người phụ nữ nhỏ bé hơn, không máy thích hợp với anh ấy.”