Ôn Ngôn lắc đầu: “Không liên quan đề má, con và anh ấy cãi nhau vì một chuyện sớm muộn cũng bạo phát thôi, chỉ là vấn đề bộc phát sớm hay muộn. Con không có khẩu vị, không ăn đâu. Tiểu Đoàn Tử còn chưa tỉnh, ban ngày làm phiền má, làm xong ở công ty con sẽ nhanh chóng trở về. Về sau mọi chỉ phí của Tiểu Đoàn Tử lấy ở chỗ con, đừng tìm Mục Đình Sâm, con sẽ không tiêu một đồng nào của anh ấy, Tiểu Đoàn Tử cũng thê.”
Má Lưu há to miệng, cái gì cũng không nói ra, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau náo đến trình độ này, bà cũng không biết khuyên như thế nào.
Đến công ty, trong đầu Ôn Ngôn vẫn rối bời một đám, nhắm mắt lại, trong đầu đều là những lời Mục Đình Sâm nói tối qua.
Cô muốn an ủi mình, ở thời điểm kích động con người sẽ nói mắy câu làm tổn thương người khác là bình thường, nhưng tối hôm qua không phải cô không nói gì sao? Cô có thể nhịn được không nói lời làm tổn thương người khác, anh lại không thẻ, trận cãi lộn này, đến cùng là ai không lý trí?
Nghe được có tiếng bước chân tới gần, cô mở mắt ra, đối mặt nụ cười xán lạn của Từ Dương Dương: “Chị Ôn Ngôn, hôm nay tinh thần chị không tốt lắm, em mua cà phê cho chị này.” “Qua truye n. o ne đọc nhé các bạn!”
Ôn Ngôn cười cười: “Cảm ơn em, tiền cà phê chờ một chút nữa sẽ chuyển cho em.”
Từ Dương Dương bĩu môi nói: “Giữa chúng ta cần khách khí như vậy sao? Một ly cà phê cũng không thể mời chị uống ư?”
Ôn Ngôn cầm lấy cà phê nhấp một miếng: “Không phải, em kiếm tiền cũng không dễ dàng, thường thường mời chị uống cà phê như thé, túi tiền em gánh không được. Quan hệ tốt là cần giữ gìn, không thể một mực tiêu hao, nếu không chắc chắn có ngày tiêu hao mắt.”
Nghe ra trong lời của cô có chuyện, có ý khác, Từ Dương Dương thăm dò mà hỏi: “Chị và… tiên sinh của mình cãi nhau sao?”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi: “Không có, chị với anh ấy thì có gì để cãi nhau chứ, lão nam nhân chanh chua, lạnh lùng, tính tình lớn kia, chị mới không có cãi nhau với anh tal”
Từ Dương Dương nghe được sửng sốt một chút, Mục Đình Sâm là lão nam nhân chanh chua, lạnh lùng, tính tình lớn…
Chanh chua không phải phần lớn dùng để hình dung phụ nữ sao? Xem ra lần này Ôn Ngôn là thật sự bị chọc giận rồi, nếu không sẽ không nói ra mấy từ này: “Ừm… vậy tốt… vậy em đi làm việc đây.”
Quản lý Nghiêm nhìn Ôn Ngôn cho tới trưa đều uễ oải suy sụp, bản thảo thiết kế một chút cũng không nhúc nhích, đề nghị: “Ôn Ngôn à, không phải nhà thiết kế các cô đều thích đi những nơi có linh cảm sao? Không muốn làm ỗ trong công ty, hoàn cảnh này đã sớm nhìn phát chán, không gian nhỏ, hạn chế suy nghĩ của cô, hay là cô đi ra ngoài một chút? Chúng ta đến chỗ tốt hơn.”
Ôn Ngôn ngáp một cái: “Nói cũng phải, vậy tôi đi trước, công ty có việc thì gọi tôi.”
Một bên khác, Đới Duy đến công ty như thường lệ, đầu tiên đi quét dọn văn phòng Mục Đình Sâm, không ngờ tới vừa đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy Mục Đình Sâm còn đang ngủ trên ghế sofa, sau khi bị kinh ngạc nho nhỏ, anh ta quyết định thức thời lui ra ngoài, anh ta không biết Mục Đình Sâm thức dậy có gắt ngủ nhiều không, cũng không dám thăm dò.
Không đợi anh ta kéo cửa ra, Mục Đình Sâm đột nhiên ngồi dậy: “Cậu tới đây cho tôi.”
Đới Duy giật mình run lên một cái, thận trọng tiến lên, kết quả chịu một quyền của Mục Đình Sâm, mặc dù không có đánh thật, lực cũng không lớn, nhưng cũng làm anh ta bị dọa một phen: “Đây là thế nào? Tối hôm qua ngủ ở công ty? Bị phu nhân đuổi ra ngoài?”
Mục Đình Sâm lặng lẽ nhìn anh ta chằm chằm: “Bảo cậu đưa tài liệu đến khó khăn như vậy sao? Ai bảo cậu đưa cho Tự Như Linh? AnCậuh còn ngại sự chưa đủ phiền phức à? Cậu muốn công việc thật bận rộn thì cứ chậm rãi mà bận đi!”
Đới Duy nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Hôm qua thời điểm tăng ca trong nhà gọi điện thoại cho tôi, nhất thời có việc gấp, tôi vốn chỉ muốn để Tổng Lam lái xe đưa qua cho anh, ai biết Tổng Lam nói không biết địa chỉ nhà anh, tôi đang định nói địa chỉ, Tự Như Linh tới, nói cô ta biết địa chỉ, chủ động ôm lấy việc này. Tổng Lam nhìn thấy cũng sắp đến giờ tan làm, muốn bớt chút việc mà, liền thuận nước đẩy thuyền giao cho Tự Như Linh. Tôi nghĩ đều là người của một công ty, tài liệu kia khẩn cấp lại không cần bảo mật, ai đưa đều như thế… cho nên…”
Ẫ Sắc mặt Mục Đình Sâm trầm đến kịch liệt: “Cho nên cái rắm!
Nếu cần người khác đi làm, tôi còn giao cho cậu xử lý làm cái gì? Lần sau làm việc động não đi, cút ra ngoài!”
Đới Duy là lần đầu tiên nghe thấy Mục Đình Sâm nói tục, như ma đuổi chạy ra ngoài, anh ta sợ ở lại sẽ bị đập nát ra mát.
Ngẫm lại vẫn là có chút không yên lòng, anh ta xuống lầu tìm Tự Như Linh, hỏi thăm tình huống tối hôm qua: “Tối hôm qua cô đưa tài liệu đúng không? Còn làm gì nữa? Tôi cảm thấy hôm nay Mục tổng có chuyện không đúng lắm? Sáng sớm đã nổi giận với tôi.”
Tự Như Linh cũng hơi kinh ngạc: “Nổi giận? Tôi không có làm cái gì mà, cũng chỉ đưa tài liệu, chuyện gì xảy ra?”
Bả vai Đới Duy rũ cụp xuống: “Tôi nào biết chuyện gì xảy ra?
Tôi biết mà còn đến hỏi cô? Tối hôm qua hình như là Mục tổng ngủ ở công ty, khi tôi tới ngài ấy còn chưa tỉnh, tám mươi phần trăm là do cãi nhau với phu nhân, bị đuổi ra ngoài, không nhìn ra ngài ấy còn “sợ vợ” như vậy.”
Ánh mắt Tự Như Linh khẽ động: “Thế này hả… Mục phu nhân kia cũng quá không hiểu chuyện rồi, mỗi ngày Mục tổng đều bận rộn mệt mỏi như vậy, còn đuôi người ra ngoài, có chút quá đáng. Đại khái là Mục tổng quá chiều cô ta đi, phụ nữ đều thế này, được chiều thành hư, nhưng thế này cũng thực sự quá đáng rồi.”
Đới Duy đối với chuyện nhà người khác không có hứng thú, cũng biết rõ ở công ty bàn luận chuyện riêng tư của cấp trên là cấm ky: “Được rồi được rồi, không có chuyện khác cô tiếp tục làm việc đi.”
– Tự Như Linh trầm tư một lát, ngâm chén hồng trà đưa đến văn phòng Mục Đình Sâm, Đới Duy tránh lửa giận của Mục Đình Sâm, còn chưa trở lại, thời điểm cô ta gõ cửa, Mục Đình Sâm tưởng là Đới Duy, cho nên cho cô ta vào cửa rất dễ dàng.
Trông thấy là cô ta, lông mày Mục Đình Sâm nhăn lại: “Cô tới làm cái gì?”
Tự Như Linh đem hồng trà đặt ở trước mặt anh: “Nghe Đới Duy nói tối hôm qua anh ngủ ở công ty, tôi nghĩ hẳn là anh không ngủ ngon, trà này là tôi ngâm, tôi từng hỏi Đới Duy, hẳn là phù hợp khẩu vị của anh.”
Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn hồng trà nóng hồi, thản nhiên nói: “Không có việc gì cô ra ngoài đi.”
Tự Như Linh nhìn mặt anh vẻ lo lắng, có chút e ngại nghĩ lui bước, nhưng hai chân vẫn là cố chấp không có xê dịch: “Mục tổng, tôi có thể hỏi một chút vì sao anh lại cãi nhau với phu nhân không? Còn lớn đến mức anh đến công ty ngủ…”
Mục Đình Sâm giương mắt nhìn cô ta chằm chằm hai giây: “Cái gì khiến cô nảy sinh ảo giác, cảm thấy cô có thể hỏi đến chuyện nhà của tôi?”
Tự Như Linh khẩn trương gục đầu xuống: “Thật xin lỗi! Là tôi lắm miệng, tôi cũng chỉ là quan tâm anh mà thôi, tôi gấp đi trước!”
Nói xong, cô ta vội vàng quay người rời đi, vừa rồi ánh mắt Mục Đình Sâm dọa đến cô ta, thậm chí cô ta cảm thấy nếu nói thêm một câu, liền có thể bị ném ra.
Cô ta rõ ràng từng gặp Mục Đình Sâm ôn nhu với Ôn Ngôn, vì cái gì đối với cô ta lại là bộ dáng lạnh băng này? Cô ta hận không thẻ bắt lấy trái tim đàn ông, người đàn ông cô ta ngưỡng mộ, lại bị Ôn Ngôn đuồi đến công ty qua đêm, người cô ta quý trọng, lại bị Ôn Ngôn “chà đạp” như thê.
Cô ta liều mạng muốn lấy được đều không có kết quả, Ôn Ngôn dễ như trở bàn tay đạt được, lại không trân quý, cái này thật không công bằng! Cô ta chưa từng chán ghét người nào như thế, thậm chí vừa nghĩ tới Ôn Ngôn ngập “hờ hững” kia liền cảm thấy buồn nôn!