Ôn Ngôn không có phủ nhận: “Em nói đúng, có lẽ Đường Xán người này thật sự cũng không tệ lắm, em tự xem thế nào đi, có tâm sự có thể nói cho chị.”
Từ Dương Dương đột nhiên trở nên mặt ủ mày chau: “Chị Ôn Ngôn, em muốn hỏi chị một chuyện. “Chính là… sự kiện dJessica kia, ảnh hưởng thật sự lớn đối với Đường Xán như vậy sao? Em cảm giác gần đây trạng thái anh ấy không thể nào tốt, có thể ảnh hưởng lớn đến tiền đồ sau này của anh ấy hay không?”
Nhìn đáy mắt cô chờ mong, Ôn Ngôn thực sự không muốn đâm thẳng, nhưng chỉ có thể nói thật: “Dương Dương, kỳ thật chuyện này trong lòng em có tính toán, không phải sao? Tình cảnh Đường Xán hiện đang thuộc là, công ty lớn bởi vì vấn đề danh dự không dám dùng anh ta, công ty nhỏ muốn chiếm tiện nghi, dùng giá thấp nhục nhã anh ta. Lúc trước những người chen nhau tìm anh ta thiết kế kia, chỉ sợ bây giờ cũng có tâm thái chế giễu.”
“Tiền đồ của anh ta tự nhiên không cần nói, trừ phi có xoay chuyển lớn gì. Nếu không, dù là chuyện này thật nhiều năm qua đi, chỉ cần nhắc đến anh ta, ai cũng sẽ liên tưởng đến việc của anh ta cùng Jessica. Anh ta vốn dĩ là nhân vật nổi danh lừng lẫy trong giới thiết kế, thanh danh càng lớn, thời điểm rơi xuống càng thảm.”
Cảm xúc trên mặt Từ Dương Dương dần dần bị thất lạc lắp đầy: “Em biết ạ, nói như vậy, bây giò sinh kế của anh ấy cũng là vấn đề, một người coi trọng mặt mũi như anh ấy, sẽ không vì sinh kế nhận mệnh đi làm những công ty nhỏ khinh thường kia.
Chỉ cần anh ấy vẫn là Đường Xán, chỉ cần đoạn quá khứ kia không có bị xóa đi, anh ấy vẫn như cũ bị xã hội này cách ly. Cái này quá tàn khốc, lúc trước tùy tiện giúp người khác vẽ ra bản thảo thiết kế liền thu nhập không ít, bây giờ chỉ có thể miệng ăn núi lở, về sau anh ấy nên làm cái gì đây?”
Ôn Ngôn nhìn cô chằm chằm trong chốc lát: “Bây giờ vì tương lai anh ta mà em đã bắt đầu lo lắng, chị có thể cho là quan hệ giữa hai người không có gì sao?” “Các bạn chịu khó tìm qua trang nguồn đọc khích lệ chúng mình lên chương đều đặn nhé!”
Mặt Từ Dương Dương nỗi lên hai vệt đỏ ửng: “Chị Ôn Ngôn, chị đừng đùa em, tốt xấu gì em cũng từng ở cùng chỗ với anh ấy, từ nhỏ mẹ em đã dạy em, phải đối với người bên cạnh đủ tốt, như vậy quan hệ mới có thể duy trì.”
Ôn Ngôn chậc chậc nói: “Mẹ em nói đúng, hẳn là bà ấy không cường điệu cũng nên đối tốt với quan hệ cũ nhỉ? Quan hệ cũ là không cần duy trì. Kỳ thật Đường Xán cũng không phải không có cách nào làm việc, em đừng nghĩ bi quan như vậy. Coi như anh ta không đến công ty nhỏ nhận phần khinh thường kia, cũng có thể giúp người khác vẽ bản thảo thiết kế, lấy danh nghĩa tên người khác công bó. Thế này có lẽ tiếp nhận sẽ tốt hơn, chỉ là thu nhập so ra giảm bớt đi nhiều mà thôi, anh ta là dạng người có vốn liếng, chỉ cần chịu buông xuống một chút tôn nghiêm, sao cũng không đói chết được, em cũng đừng quan tâm.”
Từ Dương Dương thở phào một cái: “Còn có đường lui là tốt, chỉ sợ lúc lui về phía sau không có đường lui thôi, chênh lệch quá lớn như vậy, trong lúc nhất thời khẳng định anh ấy sẽ không thể tiếp nhận. Chị Ôn Ngôn, tối nay có thời gian không?
Em muốn mời chị ăn cơm.”
Ôn Ngôn vô thức nghĩ đến trước khi ra cửaMục Đình Sâm nói qua buổi tối muốn dẫn cô đến chỗ Kính Thiếu Khanh bên kia: “Hôm nay sợ rằng không được, chị còn có việc, hôm nào đi, hôm khác chị mời em, tiền lương này của em giữ lại tiêu cho mình đi, giữa chúng ta ai mời ai đều như thế. Đi làm việc đi, nói chuyện lâu rồi, cần thận chút nữa quản lý Nghiêm lại tìm em cần nhằn.”
Buổi chiều, Ôn Ngôn tan làm sớm, về nhà trước 5 giờ, sau đó gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm, cô đợi ở nhà.
Lần này một giây Mục Đình Sâm đã trả lời, nhắn cái biểu cảm mà cô từng nghĩ cả đời này anh cũng không dùng tới, từ trước đến nay anh gửi tin nhắn đều là có gì nói đó, ngoại trừ nhắn chứ cũng không có thêm biểu cảm gì, đột nhiên dùng một cái biểu cảm, khiến cô cảm giác là lạ, thật giống như đầu kia điện thoại không phải bản thân anh vậy.
Chờ hẹn qua nửa giờ, Mục Đình Sâm vào cửa: “Đã xong hết chưa? Xong hết rồi liền đi thôi, có thể mang Tiểu Đoàn Tử cùng đ: Ôn Ngôn vốn dĩ không muốn để Tiểu Đoàn Tử xuống: “Xong hết rồi, trực tiếp đi thôi. Là đến khu biệt thự Bạch Thuỷ Loan sao? Em đoán là Kính Thiếu Khanh hầu hạ Dao Dao ở cữ hầu hạ đến sắp tự bế quan luôn rồi, không phải có chuyện quan trọng anh ấy cũng không mời chúng ta.”
Nghe được động tĩnh dưới lầu, Trần Mộng Dao lộc cộc chạy xuống tới: “Tiểu Ngôn! Mình nhớ cậu muốn chết, cuối cùng cậu cũng đến thăm mình, còn đem theo Tiểu Đoàn Tử nữa nha…
Nhưng mà con heo nhỏ nhà mình còn đang ngủ, nếu không sẽ để hai anh em bọn nó làm quen một chút.”
Hạ Lam quá sợ hãi: “Dao Dao con chậm một chút! Con là sinh mỗ đấy, còn chưa có qua ở cữ cứ chạy như vậy không sợ vết thương nứt ra hả? Mẹ nhìn đều sợ hãi rồi, con kiềm chế một chút, đừng dọa mẹ đến phát bệnh tim.”
Trần Mộng Dao xấu hổ dừng nhanh chân, cưỡng ép đem mình ngụy trang thành một bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, thận trọng đi đến trước sofa ngồi xuống: “Tiểu Ngôn, Mục Đình Sâm, hai người tới ngồi đi.”
Ôn Ngôn kém chút nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu ở cữ này trôi qua cũng thoải mái quá ha, hai người cái gì cũng không làm, chỉ chăm sóc riêng cậu.”
Trần Mộng Dao hướng Hạ Lam cười cười, đắc ý nói: “Tạm được, so với mẹ người khác tốt hơn nhiều, chồng cũng tốt hơn chồng người khác, ha ha…”
Cái tâng bốc này tương đối tốt, Hạ Lam nghe đến trong lòng vui vẻ: “Các con trò chuyện, mẹ pha trà cho các con.”
Mục Đình Sâm đối mặt với hai người phụ nữ cũng ngồi không yên, đặt Tiêu Đoàn Tử xuống, đứng dậy đi đến phòng bếp tìm Kính Thiếu Khanh.
Thấy không có người bên ngoài, Trần Mộng Dao thần bí hề hề hỏi: “Tiểu Ngôn, lúc cậu sinh con xong phải qua bao lâu mới cùng phòng với Mục Đình Sâm?”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Lúc này cậu mới mấy ngày đã muốn chuyện như vậy? Mình nhớ không rõ, đừng hỏi mình, mình không muốn trả lời, lỗ tai mình cự tuyệt nghe, miệng cự tuyệt trả lời, đầu óc cũng cự tuyệt suy nghĩ! Mình từng thấy đàn ông hoảng, chưa từng thấy phụ nữ cũng thế này, mình đối với suy nghĩ này của cậu xin phép giữ im lặng!”